Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1920 - Chương 1920. Tìm Được Nhân Tài Kinh Doanh Ở Ngoài Phố! (2)

Chương 1920. Tìm được nhân tài kinh doanh ở ngoài phố! (2)
Chương 1920. Tìm được nhân tài kinh doanh ở ngoài phố! (2)

Người thanh niên gãi đầu: “Hoàn cảnh gia đình khó khăn, ta phải kiếm tiền. Trình độ học vấn này của ta cũng không làm nổi những việc khác...”

Từ đó có thể thấy được tính cách thanh niên này rất hướng nội, tâm lý cũng không chút phòng bị, Bùi Khiêm hỏi gì thì hắn nói đó.

Trên cơ bản Bùi Khiêm cũng có thể xác định được rằng điều kiện của thanh niên này là gì rồi: điều kiện gia đình tương đối khó khăn cho nên chưa học hết trung học phổ thông, ra đời làm công sớm, nhưng tấm thân nhỏ này không được, việc cực khổ làm không hết,tính cách thì rất hướng nội, hoàn toàn không có tài ăn nói, cũng không trông chờ vào mảng kinh doanh được, chỉ có thể miễn cưỡng đi phân phát tờ rơi, làm loại công việc phổ thông này.

Kết quả không ngờ được rằng ngay cả phát tờ rơi hắn cũng rất chậm chạp.

Bùi Khiêm rất hài lòng mà khẽ gật đầu: “Ừm, không tệ, thanh niên rất có tiềm năng, ta rất thích!”

“Ngươi tên là gì?”

Thanh niên này cuối cùng cảm thấy có chút không đúng, lộ ra vẻ mặt phòng bị: “Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Nếu như Bùi Khiêm già thêm vài chục tuổi nữa, có lẽ thanh niên này còn cho rằng hắn muốn giới thiệu đối tượng.

Nhưng bây giờ...

Chẳng lẽ là gặp phải tên buôn người rồi?

Hắn hiểu rất rõ điều kiện khách quan của mình, bị cuộc sống vùi dập từ nhỏ đến lớn đã khiến hắn hiểu rõ hiện thực, nếu không tính cách cũng không trở nên hướng nội như này.

Thế mà đối phương lại nói “rất có tiềm năng”?

Tám mươi phần trăm là kẻ lừa gạt!

Bùi Khiêm khẽ cười: “Đừng phát tờ rơi nữa, về làm cấp dưới của ta đi, tiền lương ta cho ngươi còn cao hơn sao với việc phát tờ rơi.”

Thanh niên đó nhìn Bùi Khiêm, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

Hắn vốn cũng cảm thấy chuyện này đúng là không đáng tin, nhưng nhìn cách ăn mặc của Bùi Khiêm, khí chất tự tin trong từng cử chỉ, lại cảm thấy có vẻ không giống lừa đảo.

Đều mặc âu phục thắt cà vạt, nhưng mặc âu phục trong giới bất động sản với tinh anh mặc âu phục trong tài chính lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ là bị khí chất tỏa ra trong từng cử chỉ của Bùi Khiêm lay động, cũng có thể là do bất mãn với hiện trạng gấp rút muốn nắm bắt mỗi một cơ hội có khả năng, sau khi thanh niên này do dự một chút thì nói: “Ngươi nghiêm túc sao? Có thể cho ta bao nhiêu tiền lương?”

Bùi Khiêm nói: “Tiền lương hiện giờ của ngươi là bao nhiêu?”

Người thanh niên nói: “Bây giờ ta đang được tính lương theo ngày, mỗi ngày tám mươi đồng.”

Phát tờ rơi là một công việc cần thể lực không đòi hỏi kỹ thuật, cho nên tiền lương chắc chắn không cao,bình thường phát tờ rơi có người tính tiền theo số lượng, có người lại tính theo thời gian, cũng có người tính theo ngày.

Tiền lương mỗi ngày là tám mươi đồng, có nghĩa là phát tờ rơi đủ ba mươi ngày cũng chỉ có thể lấy hai nghìn bốn trăm đồng, tuy số tiền này rất thấp, nhưng ở đô thị loại II như Kinh Châu cũng được coi là ở trong phạm vi hợp lý, vẫn có rất nhiều người bằng lòng làm.

Bùi Khiêm nói: “Ta không chắc mức tiền lương cụ thể bên phía ta sẽ được trả như thế nào, nhưng lương cơ bản so với mức lương trong một tháng hiện giờ của ngươi ít nhất cũng gấp ba lần.”

Hắn cũng không muốn nói hết, nên vẫn giữ lại một chút.

Lông mày của người thanh niên hơi nhíu lại, bày ra vẻ mặt “có phải ngươi đang đùa ta không”, hiển nhiên là càng không tin.

Mấu chốt là hắn biết rất rõ về tình hình của mình, nếu mình có một nghề thành thạo, đi làm những công việc nào đó cũng thôi đi, tiền lương cao một chút còn có thể tự lừa mình là cùng chuyên ngành, nhưng hắn biết rõ mình không có năng lực gì cả, có thể làm được công việc gì kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?

Chẳng lẽ mình lạc vào hang ổ của tổ chức tội phạm nào đó rồi sao?

Nhìn thấy đôi mắt người thanh niên vừa tràn đầy mong đợi lại vừa có chút phòng bị, Bùi Khiêm không khỏi thầm buồn cười.

Hiển nhiên, thanh niên này đã từng chịu rất nhiều đả kích của xã hội, nhưng lại chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của xã hội, cho nên mới có vẻ mặt vừa mong chờ vừa khó tin này.

Bùi Khiêm suy nghĩ, có thể là vì không đúng lúc.

Đang đi đường đột nhiên có một người lạ mặt tới bắt chuyện, nói với ngươi bỏ ra gấp ba tiền lương đào ngươi đi, thì rất nhiều người đều sẽ cảm thấy không đáng tin.

Cho nên, Bùi Khiêm lấy cuốn sổ nhỏ bên người ra, xé một tờ giấy viết địa chỉ tầng mười bảy Thần Hoa Hào Cảnh và số điện thoại của mình.

“Sau khi xử lý chuyện bên này xong, thì tới nơi này gặp ta vào giờ đi làm. Nhân tiện, nói tên của ngươi cho ta, ta sẽ bảo với quầy tiếp tân cho ngươi vào trong.”

Người thanh niên giơ tay nhận tờ giấy, nói: “Ta tên Điền Mặc, Mặc trong trầm mặc.”

Bùi Khiêm khẽ gật đầu, rất hợp với khí chất của hắn.

Chất phác giống nông dân làm ruộng, hơn nữa tính cách còn trầm mặc, hướng nội.

Ừm, kiểu người này phụ trách bộ phận kinh doanh, chắc chắn là trời định!

“Nhớ tới trước năm giờ chiều, muộn hơn là giờ tan làm rồi.”

Bùi Khiêm lại căn dặn thêm vài câu, sau đó quay người rời đi.

Điền Mặc nhìn bóng lưng rời đi của Bùi Khiêm, rồi lại nhìn tờ giấy ở trong tay, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang và do dự.

Tục ngữ có câu, không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống.

Điều kiện đưa ra thực sự rất tốt, khiến hắn rất lo liệu có phải mình gặp phải trò lừa bịp nào đó hay không. Mặc dù hắn trời sinh chất phác, nhưng đã từng chịu đựng rất nhiều cú vả của xã hội, biết rất rõ “tâm đề phòng người khác không thể không có” là ý gì.

Hắn vốn định vứt tờ giấy này đi, để mình không ảo tưởng, không nghĩ tới những chuyện tốt từ trên trời rơi xuống đó nữa, nhưng do dự mãi, vẫn cẩn thận cất tờ giấy đi, để ở trong túi.

“Hình như là một văn phòng ở gần đây, đi xem thử một chút chắc chẳng có vấn đề gì lớn đâu...”

Cuối cùng Điền Mặc cũng hạ quyết tâm.

...

Bốn giờ chiều.

Điền Mặc dựa theo địa chỉ của Bùi Khiêm cho, tới dưới tầng của Thần Hoa Hào Cảnh.

Hết chương 1920.
Bình Luận (0)
Comment