Sau cuộc nói chuyện với Bùi Khiêm, Điền Mặc đột nhiên cảm thấy mình rất hăng hái, tốc độ phát tờ rơi nhanh hơn rất nhiều.
Phát rất chăm chỉ, còn chào hỏi người quản lý phụ trách phát tờ rơi, lúc này mới có thể chạy tới Thần Hoa Hào Cảnh vào bốn giờ trước lúc tan làm.
Trong đại sảnh vắng vẻ, nguy nga lộng lẫy.
Sau khi vào cửa Điền Mặc chú ý tới một tấm bảng hiển thị rất tinh xảo, được đúc từ kim loại ở cách đó không xa, phía trên viết danh sách những xí nghiệp xuất sắc trong tòa nhà này, phía sau còn ghi chú tầng bọn nó ở.
Điền Mặc vô thức đi tới trước bảng hiện thị, phát hiện dòng đầu tiên ở phía trên chính là tập đoàn Đằng Đạt.
“Tập đoàn Đằng Đạt cũng làm việc ở đây sao?”
Điền Mặc giật mình.
Là một người Kinh Châu, hắn đương nhiên không thể không biết tới tập đoàn Đằng Đạt, nhưng lại không có bất cứ liên hệ nào với tập đoàn Đừng Đạt.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thông báo tuyển dụng hiện giờ của tập đoàn Đằng Đạt đều thống nhất, thậm chí muốn tới làm shipper ở Nghịch Phong Logistics cũng càng ngày càng khó, cạnh tranh rất kịch liệt, Điền Mặc cảm thấy với học lực và năng lực của mình, đi rồi cũng vô ích, cho nên căn bản không hề đi thử.
Hắn lại nhìn kỹ số tầng ghi chú phía sau tập đoàn Đằng Đạt, rồi đột nhiên ý thức được tình huống có chút không đúng.
“Tập đoàn Đằng Đạt chiếm tận mấy tầng, tầng mười bảy là bộ phận hành chính, tầng mười tám là bộ phận game, tầng mười chín là trang web văn học mạng Điểm Kết và trang web TPDB, ngoài ra còn có bộ phận quảng cáo marketing...”
“Đợi một chút, địa chỉ người kia cho mình trước đó hình như là ở tầng mười bảy?”
Điền Mặc vẫn chưa dám chắc, lại cầm tờ giấy nhỏ trong túi ra xác nhận một chút.
Đúng là tầng mười bảy!
Điền Mặc đột nhiên lùi một bước lớn.
Hắn cảm thấy hình như tình hình không đúng lắm!
Chẳng lẽ bị lừa rồi? Người của Đằng Đạt sao có thể gửi giấy nhỏ trên đường được chứ?
Có phải có người đùa dai không? Để mình bị mất mặt ở tập đoàn Đằng Đạt?
Điền Mặc lại bối rối.
Nhưng cuối cùng suy nghĩ “tới cũng đã tới rồi” vẫn chiếm thế thượng phong, hắn lấy hết dũng khí tới trước quầy lễ tân, nhưng vẫn lúng túng không biết nên mở lời thế nào.
Chị gái trước quầy rất thân thiện: “Xin chào, xin hỏi ngươi tên gì? Có hẹn trước không?”
Điền Mặc do dự một chút: “Ta cũng không biết mình có hẹn trước hay không...Ta tên Điền Mặc.”
“Điền Mặc...” Cô gái trước quầy liếc nhìn máy tình, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “À, anh Điền, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, mời ngươi vào, đi thẳng lên tầng mười bảy là được.”
Điền Mặc ngẩn ra, sau khi cô gái trước quầy lễ tân nghe thấy tên của hắn thì đột nhiên trở nên trịnh trọng như vậy, khiến hắn rất không quen.
Hắn hoài nghi nhìn xung quanh, rồi mới đi thang máy lên tầng mười bảy.
Vừa ra khỏi thang máy, Điền Mặc đã nhìn thấy mấy chữ lớn “Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.”
Hiển nhiên là chỗ này không sai.
Điền Mặc lại tới trước quầy lễ tân, nhưng lại phát hiện đôi chị em sinh đôi của quầy lễ tân đang bận việc.
“Xin chào, khách tới làm phiền điền vào đơn đăng ký trước, kiên nhẫn đợi ở ghế sô pha đằng kia một lát, phía trước còn có hai ba người, sẽ tới ngươi ngay thôi.”
Một cô gái trong số đó rất khách sáo, đưa một tờ đơn đăng ký cho Điền Mặc.
Điền Mặc giơ tay nhận lấy, cầm cây bút ở bên cạnh, bắt đầu viết.
Trên đơn đăng ký có một số nội dung rất cơ bản, ví dụ họ tên, số điện thoại, mục đích tới...
Hiện giờ tập đoàn Đằng Đạt đã trở thành một công ty lớn trải dài trên rất nhiều lĩnh vực, cũng có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn ở vùng đất Kinh Châu, mỗi ngày đều có rất nhiều công ty hoặc người tìm tới cửa để hợp tác kinh doanh.
Chắc chắn không thể để bọn họ trực tiếp vào gặp tổng giám đốc Bùi được, cho nên quầy tiếp tân có thêm một tác dụng nữa là sàng lọc.
Những vị khách này đều do nhân viên của bộ phận hành chính nghiêm túc tiếp đãi, nên nói thì nói, nên khuyên rút lui thì khuyên.
Hình như hôm nay cũng có không ít khách, một số người tìm tới để hợp tác kinh doanh, một số người lại muốn tới thử vận khí một chút để tìm được một công việc tốt, trên sô pha đã có hai ba người ngồi chờ.
Nhìn vào cột “mục đích tới” trên đơn đăng ký, Điền Mặc nhất thời không biết viết gì.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định viết đúng sự thật: “Có người bảo ta tới đây tìm hắn, nói là cung cấp công việc cho ta.”
Mục đích tới này trông rất khó tin, nhưng Điền Mặc cũng không nghĩ ra cách viết nào hợp lý hơn, do dự một chút vẫn đưa tờ đơn đăng ký qua.
Cô gái ở quầy tiếp tân giơ tay nhận lấy, nhìn tên trên đơn đăng ký nói: “Vậy... Điền Hắc Khuyển hãy đợi một chút, rất nhanh sẽ có người tới tiếp đón ngươi.”
Điền Mặc giao đơn đăng ký xong vừa định ngồi lên ghế sô pha, nghe vậy lại quay lại trả lời, hơi xấu hổ sửa lại: “Là Điền Mặc...”
Hết cách, chữ viết của hắn quá xấu, chữ “Mặc” tách hơi xa.
Cô gái ở quầy tiếp tân hơi xấu hổ: “À, rất xin lỗi!”
“Đợi chút, Điền Mặc?”
Nàng đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Ngươi chính là Điền Mặc? Hầy, nói sớm đi chứ, ngươi không cần điền đơn, đi theo ta đi.”
Cô gái này đứng dậy, dẫn Điền Mặc đi vào trong, thu hút ánh mắt vừa hâm mộ vừa bất bình của hai ba người đang xếp hàng ở trên ghế sô pha.
Điền Mặc vừa đi vào trong, vừa vô thức nhìn môi trường làm việc xung quanh.
Sớm đã nghe nói môi trường làm việc của Đằng Đạt rất tốt, hôm nay phát hiện đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả thực vô cùng tốt!
Trước đó Điền Mặc còn nghi ngờ liệu những tin đồn này có phải phóng đại quá rồi không, bây giờ mới biết, căn bản không phải phóng đại, mà đều là sự thực.
Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng khó hiểu hơn, rốt cuộc vị lãnh đạo nào trong tập đoàn Đằng Đạt có năng lượng lớn như vậy chứ? Trông tuổi của người thanh niên đó cũng không lớn, chẳng lẽ là người thân của một vị lãnh đạo nào đó trong tập đoàn Đằng Đạt?