Bởi vì tổng giám đốc Bùi dẫn đầu thành lập công ty này vốn dĩ là có ý giúp đỡ, nếu để tổng giám đốc Bùi bỏ tiền nhiều hơn, đây là chuyện mà người có thể làm ra được sao?
Bên phía Lâm Thường nhất định phải kiên quyết bày tỏ thái độ, tổng giám đốc Bùi bỏ ra bao nhiêu tiền thì bên phía Thần Hoa nhất định cũng phải bỏ ra từng đó, nếu không thì thật là không có lòng thành.
Cứ như vậy, công tác chuẩn bị ở giai đoạn đầu phòng làm việc Trì Hành toàn bộ đã hoàn thành.
Tiếp theo Lâm Vãn vừa phải tuyển dụng người vừa phải chuẩn bị phương án thiết kế game. Còn về việc kính VR thì có thể hợp tác với bộ phận điện thoại của tập đoàn Thần Hoa.
Bùi Khiêm đứng dậy: “Nếu công tác chuẩn bị ở giai đoạn đầu đều đã hoàn thành rồi thì ta đi trước, buổi chiều còn có chút việc. Nếu như có vấn đề gì thì có thể đến hỏi ta bất cứ lúc nào, không cần khách sáo.”
Lâm Vãn cũng đứng dậy: “Được, tổng giám đốc Bùi. Ta nhất định sẽ dẫn dắt tốt phòng làm việc Trí Hành, làm tốt tựa game lần này!”
Buổi chiều, Lương Khinh Phàm đi tới bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc Bùi rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Gần đây hắn vẫn đang bận thiết kế khu chợ ẩm thực, giám sát công trường thi công.
Công việc thiết kế trong giai đoạn đầu đã hoàn thành, nhiều yếu tố giống game đã được thêm vào theo gợi ý của Bao Húc, bởi vậy công việc của Lương Khinh Phàm trên cơ bản đã kết thúc, chỉ cần giám sát công trường thi công để không xảy ra sự cố, có thể tái hiện hoàn hảo phương án thiết kế của hắn là được rồi.
Lần này Lương Khinh Phàm chỉ là nghe tổng giám đốc Bùi nói muốn thiết kế một cửa hàng, nhưng cụ thể là cửa hàng gì, tổng giám đốc Bùi không nói cụ thể.
Lương Khinh Phàm cảm thấy khả năng cao là công việc đơn giản, cửa hàng mà, cùng lắm cũng chỉ như quán cà phê Internet Netfish đó mà thôi, thiết kế một lúc là xong.
“Tổng giám đốc Bùi.” Lương Khinh Phàm đi vào văn phòng, đúng lúc thấy tổng giám đốc Bùi đang khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, đang nhìn màn hình máy tính, không biết đang phát sầu vì chuyện gì.
Bùi Khiêm nhìn thấy Lương Khinh Phàm đến, đóng website liên quan đến “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” trong máy tính lại, sau đó nói: “Tới rồi à ? Ngồi đi.”
Sau khi trò chuyện ngắn gọn về tình trạng gần đây của chung cư Sloth, hai người nhanh chóng tiến vào vấn đề chính.
Bùi Khiêm cân nhắc cách dùng từ, sau đó nói: “Ta dự định ở mở một cửa hàng Đằng Đạt của Kinh Châu, bày bán một vài sản phẩm Đằng Đạt, thuận tiện cũng cho cung cấp những khách hàng một kênh giao lưu buôn bán.”
Lương Khinh Phàm gật gật đầu: “Ta hiểu, một cửa hàng tương tự như ‘nhà Đằng Đạt’ nhỉ.”
“Thế thì tổng giám đốc Bùi, ngươi ước lượng cửa hàng này có diện tích bao nhiêu? Mở ở đâu?”
Bùi Khiêm suy nghĩ một lát: “Mấy nghìn mét vuông, hay hơn mấy chục nghìn mét vuông nhỉ? Ta không ngại, càng lớn càng tốt.”
Lương Khinh Phàm: “...”
Hắn vốn nghĩ là cửa hàng đó sẽ giống như một cửa hàng mở trong trung tâm thương mại giống như của tập đoàn Thần Hoa hoặc là điện thoại di động Pineapple mà thôi, cùng lắm cũng chỉ mấy trăm mét vuông, nhưng nếu như như tổng giám đốc Bùi nói là mấy nghìn mét vuông hoặc là mấy chục nghìn mét vuông, vậy thì cũng tương tự như nhiều cửa hàng trang trí nội thất, khả năng là vài tầng cả tòa nhà đều là các loại sản phẩm của Đằng Đạt, quy mô phải lớn hơn nhiều.
Lương Khinh Phàm suy nghĩ một lát thì có vẻ như cũng khá hợp lý, dù sao thì các cửa hàng do các nhà sản xuất điện thoại di động mở trong trung tâm mua sắm chỉ cần trưng bày điện thoại di động và các sản phẩm thông minh, mà cửa hàng tổng giám đốc Bùi đang lên kế hoạch rõ ràng là để trưng bày tất cả sản phẩm của tập đoàn Đằng Đạt.
Không chỉ có các sản phẩm kỹ thuật số như điện thoại di động, có khả năng còn bao gồm dịch vụ chơi thử game, ngoài ra còn có đồ nội thất trong chung cư Sloth, thực phẩm của Takeaway Netfish, các sản phẩm gia dụng thông minh của khoa học kỹ thuật Âu Đồ v.v., đều sẽ chiếm một diện tích tương đối lớn.
Lương Khinh Phàm nói: “Thế thì ta đã hiểu, nói chung nó tương tự như một cửa hàng để trải nghiệm như tất cả các sản phẩm tập đoàn Đằng Đạt đúng không?”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi vừa mới nói phải cho cung cấp cho khách hàng một kênh giao lưu buôn bán, tức là bên trong cửa hàng cũng sẽ bán hàng?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng vậy, sẽ có nhân viên bán hàng, nhưng nhóm nhân viên bán hàng này khác với nhân viên bán hàng theo nghĩa truyền thống.”
“Nhân viên bán hàng của các thương hiệu khác luôn túc trực trong cửa hàng, sẵn sàng giới thiệu sản phẩm cho khách mọi lúc, nhưng nhân viên bán hàng của chúng ta sẽ dành phần lớn thời gian trong cửa hàng để thưởng thức và trải nghiệm sản phẩm, chỉ khi khách hỏi mới giới thiệu cho khách.”
Lương Khinh Phàm sửng sốt: “Hả? Đây mà là bán hàng sao?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng vậy, đây là cách bán hàng của Đằng Đạt. Cách bán hàng của Đằng Đạt không phải là dùng tài ăn nói để lôi kéo khách hàng, mà là dùng hành động thiết thực để giúp khách hàng nhận thấy sản phẩm của Đằng Đạt thú vị và dễ sử dụng như thế nào!”
“Hoặc là ngươi có thể xem bọn họ xem thành... người trải nghiệm? Người đưa khách hàng đến trải nghiệm.”
“Bởi vậy, ngươi có thể coi cửa hàng này là ‘ngôi nhà kinh doanh’, đảm bảo rằng những nhân viên bán hàng có thể chơi thoải mái trong cửa hàng này, đừng tiết kiệm không gian, càng rộng rãi càng tốt, nhất định phải cao ráo, sáng sủa, cao cấp, hoành tráng!”
Ý tưởng của Bùi Khiêm rất đơn giản, đó chính là biến cửa hàng này thành một thiên đường dành cho nhân viên bán hàng, để bọn họ ăn mặc thoải mái, ăn uống vui vẻ và tận hưởng mỗi ngày, sau đó khiến cửa hàng này trở thành một nơi đốt tiền.
Sau khi mở cửa hàng này, Bùi Khiêm sẽ quan sát một thời gian, xác định rằng nhân viên bán hàng đã hoàn toàn mấy đi ý chí chiến đấu, hoàn toàn không đủ khả năng bán hàng thì mới bắt đầu mở thêm cửa hàng, cùng nhau đốt tiền.