Theo lý mà nói, chọn thời gian này cũng không hay mấy.
Suy cho cùng vẫn là thứ tư lại còn khai trương buổi sáng, nghĩ thế nào cũng là khoảng thời gian ít người nhất trong một tuần.
Nhưng đối với Chợ Ăn Vặt, khai trương sớm hay muộn cũng không khác biệt gì, nói không chừng khai trương sớm chút còn có thể thích nghi sớm, đỡ phải vừa khai trương lượng người quá nhiều, hiện trường lại xảy ra vấn đề gì đó thì lại không hay.
Trương Á Huy vô cùng căng thẳng.
Mặc dù hắn đã sắp xếp xong mọi vấn đề mà hắn có thể nghĩ đến, nhưng dẫu sao chuyện này cũng quan trọng nên vẫn cảm thấy trong lòng không yên.
Nhuế Vũ Thần an ủi: “Không cần căng thẳng, cư xử bình thường là được.”
Hai ngày trước hắn và Tề Nghiên đến Kinh Châu, hôm qua Tề Nghiên đã đi tàu cao tốc về Đế Đô rồi.
Vì sau khi nhìn thấy tình hình của Chợ Ăn Vặt Tề Nghiên rất rõ, về cơ bản công việc bên này đã mười phần nắm chắc, tiếp theo đó phải xem phối hợp của bên phía Cô Gái Mì Lạnh thôi.
Vì vậy Tề Nghiên lập tức gấp gáp chạy về Đế Đô sắp xếp một lượt bên phía Cô Gái Mì Lạnh, cũng tiện phối hợp với phía Chợ Ăn Vặt.
Còn về Nhuế Vũ Thần, cửa hàng Takeaway Netfish phía Đế Đô đã được ổn định nên không cần thiết phải về vội, cho nên hắn quyết định ở lại Kinh Châu thêm mấy ngày, tiện thể giúp trông chừng bên Chợ Ăn Vặt.
Suy cho cùng Trương Á Huy cũng vừa làm người phụ trách không bao lâu, nên có rất nhiều chuyện không có kinh nghiệm mấy, lỡ như gặp phải chút tình huống bất ngờ thì sao?
Ở đây có một người hỗ trợ cũng dễ xử lý hơn chút.
Trương Á Huy vô cùng cảm động.
Kể từ khi trở thành người phụ trách của Chợ Ăn Vặt hắn vẫn luôn nhận được sự giúp đỡ.
Đầu tiên là hai người Bao Húc và Lương Khinh Phàm, lần lượt giúp đỡ thiết kế cơ chế vận hành và phong cách trang trí của Chợ Ăn Vặt, đợi đến khi tất cả đều đã lắp đặt xong xuôi thì việc của hai người này cũng chấm dứt, Nhuế Vũ Thần lại đến trông chừng giúp hoạt động thường ngày của Chợ Ăn Vặt.
Làm người phụ trách như Trương Á Huy chỉ cần làm tốt những công việc thường ngày, cân đối với các chủ sạp là được, trách nhiệm nặng nề trên người cũng được giảm bớt.
Hắn cũng thường thầm khen, tập đoàn Đằng Đạt đúng là một công ty thần kỳ!
Nếu là công ty khác có rất nhiều bộ phận luôn trong trạng thái gươm súng sẵn sàng, cạnh tranh lẫn nhau giành giật tài nguyên; nhiều nhất cũng chỉ là không ngáng chân nhau, lúc cấp trên sắp xếp nhiệm vụ thì phối hợp miễn cưỡng mà thôi.
Nhưng ở Đằng Đạt thì hoàn toàn khác, mối quan hệ giữa các bộ phận hòa thuận như thế, mỗi người đều ra tay giúp đỡ trong khả năng cho phép, cố gắng hết sức để giúp nhau phải làm việc một cách hoàn hảo.
Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân Đằng Đạt có thể nhiều lần tạo nên kỳ tích thương mại!
Đương nhiên cái gọi là ‘trên làm dưới theo’, bầu không khí hòa thuận đặc biệt này của tập đoàn Đằng Đạt chắc chắn ngọn nguồn là do sự lãnh đạo sáng suốt của tổng giám đốc Bùi
Chắc chắn là tổng giám đốc Bùi ra sức khích lệ, ủng hộ sự hợp tác và giúp đỡ giữa các bộ phận mới khiến những người phụ trách có được thói quen này.
Ân tình này Trương Á Huy âm thầm khắc ghi trong lòng.
Hắn thầm quyết định, đợi sau này khi người phụ trách bộ phận khác cần giúp đỡ, mình nhất định phải cố gắng hết sức giúp đỡ giống như Bao Húc và Lương Khinh Phàm!
Nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi!
Chín giờ sáng, Chợ Ăn Vặt chính thức khai trương.
Trong khoảnh khắc khai trương kinh doanh, khách hàng đợi bên ngoài nhiều giờ bắt đầu ùa vào.
Tập hợp những người khách này khá phức tạp.
Có các ông các bà vốn dĩ ở gần đây từ lâu đã để ý đến công trình thi công Chợ Ăn Vặt, bình thường lúc đi dạo đã thích qua đây lòng vòng muốn xem thử chợ rau ban đầu được sửa chữa thành thế nào.
Cũng có những fan cứng của Đằng Đạt sớm đã nghe nói Chợ Ăn Vặt đang chuẩn bị thông qua các kênh, tụ họp những món ăn vặt xuất sắc từ các nơi trên toàn quốc, cho nên vừa khai trương đã tranh nhau đến thử nghiệm trước, muốn nếm thử rốt cuộc những món ăn vặt này có ngon như phim tài liệu ‘Sạp Hàng Muôn Màu’ không.
Đương nhiên cũng có những người bản địa Kinh Châu đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, mang theo tâm trạng hóng hớt qua xem thử.
Có điều suy cho cùng vẫn là một buổi sáng ngày thường, cho nên lượng người không nhiều.
Khách hàng vừa vào Chợ Ăn Vặt đã bị cách bày trí đặc biệt và bầu không khí mang phong cách cyberpunk thu hút.
Hôm nay là một ngày nắng nên nhìn từ bên ngoài thấy cách bày trí phong cách cyberpunk này không nổi bật lắm. Nhưng bên trong Chợ Ăn Vặt hoàn toàn được ánh đèn làm nổi lên, ngay lập tức đã có không khí trở lại!
Lúc đi qua chiếc xe thể thao công nghệ cao ở cổng đã có rất nhiều khách chụp hình, mà đi qua chiếc xe thể thao đó sau khi vào trong Chợ Ăn Vặt dường như đã xuyên đến một thế giới khác.
Cửa hàng ở lối vào có bán mô hình súng ống mô phỏng công nghệ cao, cũng có bán mô hình tay chân giả, mô hình dược phẩm công nghệ cao, xem ra hoàn toàn khác với Chợ Ăn Vặt trong truyền thuyết.
Bên ngoài cửa hàng tạp hóa bán các loại đồ chơi nhỏ có một màn hình phong cách cyberpunk cực lớn, bên trên hiển thị một tấm poster, tỏ ý có thể mua sổ tay kỷ niệm ở đây, bên trên có bản đồ, tranh minh họa thiết lập mỹ thuật, còn có thể check in ở các gian hàng ẩm thực.
Một số người đi thẳng đến các sạp thử đồ ăn vặt, mà một số người còn lại thì bị thu hút bởi tấm poster này nên đã mua một quyển sổ tay mang theo bên mình.
Cùng là bày sạp, nhưng bày sạp ở đây và bày sạp bên đường bình thường lại khác biệt một trời một vực.
Về cơ bản thì bày sạp trên đường đều là một chiếc xe có kích thước rất nhỏ, bên trên bày lung tung các loại nguyên liệu nấu ăn và gia vị, bên ngoài treo một tấm tranh chữ viết cỡ nhỏ để quảng cáo.
Khách mua đồ ăn vặt chỉ có để đứng bên cạnh ăn, rác vứt lung tung, môi trường rất tệ.