Mà bên phía Chợ Ăn Vặt đã lên kế hoạch cho các vị trí sạp trước, diện tích gần bằng một tiệm trà sữa ngoài trời.
Cả gian hàng chiếm chưa đến 20 mét vuông, quầy hàng ba mặt cao đến eo thiết kế kiểu rộng rãi gió lùa, một mặt áp tường duy nhất là chỗ chủ quầy để nguyên vật liệu nấu đồ ăn vặt, ba mặt còn lại chia lần lượt là chỗ thanh toán, chỗ đợi thức ăn và khu vực để màn ảnh lớn.
Khu trưng bày chủ yếu dùng để hiển thị số hàng đợi và món ăn đặc trưng.
Dựa theo sự khác biệt cấp bậc và diện tích gian hàng mà số lượng chỗ ngoài được bày bên ngoài gian hàng cũng sẽ khác nhau.
Mà ở giữa chỗ ngồi có máy check in chuyên dụng, tiện cho lúc khách chờ món ăn có thể check in đóng dấu.
Cả gian hàng đều được trang trí với phong cách cyberpunk, phía trên có bảng hiệu đèn neon đề tên sạp ăn vặt được đặt làm riêng, bên trong có nhiều thiết bị cũng cố ý được xử lý để nhìn cũ trông phù hợp với cả khung cảnh.
Bên trong sạp ăn vặt có thể chứa đến hai ba người, cụ thể có cần tìm người giúp đỡ hay không là quyết định bởi mức độ bận rộn của gian hàng và mong muốn cá nhân của chủ sạp.
Sau khi khách hàng đi vào thì ai nấy đều có đường đi dạo riêng.
Có người xem bảng hiệu trên gian hàng, thích đồ ăn vặt nào thì đi ăn cái đó; có người cầm sổ tay check in dọc đường; còn có người xem hoạt động đang diễn ra trước đó trên app rồi đến chỗ gian hàng có giảm giá hoặc bán quà tặng trước.
Hai người Trương Á Huy và Nhuế Vũ Thần ngồi ở một sạp ăn vặt gần lối vào giả thành hai người qua đường.
Sau khi quan sát một thời gian xác nhận mọi thứ đều đâu vào đấy, không xảy ra tình huống gì đặc biệt thì Trương Á Huy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn biểu cảm của khách hàng đều rất hài lòng!
Không thể không nói phong cách đặc biệt này quả thật đã thêm không ít điểm.
Thật ra các thành phố trên toàn quốc có rất nhiều Chợ Ăn Vặt nổi tiếng.
Hơn nữa mặc dù món ăn của những Chợ Ăn Vặt này khá đắt nhưng có thể cạnh tranh kịch liệt để sinh tồn tiếp, hương vị cũng tương đối xuất sắc.
Nhưng có một vấn đề lớn nhất chính là đồng chất hóa khá nghiêm trọng!
Thật ra cảm giác mà Chợ Ăn Vặt của các nơi trên toàn quốc mang đến cho người ta đều gần như nhau, đều có kiến trúc cổ hương cổ sắc, cảm giác của thời đại, gần như đều từ một kiểu mà ra.
Thật ra trong tình huống này rất khó có được ký ức đặc biệt gì.
Nhưng phong cách cyberpunk của Chợ Ăn Vặt thì khác, kiểu phong cách đặt biệt này khiến cho tất cả người đến đây đều có ấn tượng sâu sắc, tuyệt đối sẽ không bị nhầm lẫn với phố ẩm thức của thành phố khác.
Nhuế Vũ Thần nhìn đồng hồ: “Tàm tạm…Cũng nên đến rồi nhỉ?”
Trương Á Huy hơi khó hiểu: “Hả? Cái gì cũng nên đến?”
Hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy hai người đi vào Chợ Ăn Vặt.
Một người cầm micro, một người vác máy quay!
Nhuế Vũ Thần giải thích: “Đây là phóng viên của chuyên mục tin tức buổi tối của đài truyền hình Kinh Châu, trước đây trong khoảng thời gian Kinh Châu bắt đầu phân loại rác từng phỏng vấn Takeaway Netfish nên ta đã lưu lại cách thức liên lạc.”
“Hai ngày trước ta có suy nghĩ, Chợ Ăn Vặt khai trương chắc hẳn bên phía đài truyền hình sẽ hứng thú?”
“Cho nên ta chỉ hỏi một câu.”
“Cuối cùng quả nhiên bọn họ có hứng thú thật, đây chẳng phải đã hẹn được sáng nay đến phỏng vấn sao.”
Nói xong hắn lập tức đứng dậy ra đón tiếp, chào hỏi vị phóng viên đã lâu không gặp này.”
“Giám đốc Nhuế, đã lâu không gặp.” Mặt Trương Lệ Nhàn cười tươi.
Phóng viên này cũng được xem là bạn cũ của tập đoàn Đằng Đạt.
Trước đây nàng phỏng vấn Takeaway Netfish cũng do Nhuế Vũ Thần đón tiếp. Sau khi phỏng vấn kết thúc, Nhuế Vũ Thần còn tặng nàng một hộp đựng thức ăn làm quà.
Mặc dù chỉ là một hộp đựng thức ăn đơn giản nhưng tạo hình của nó rất đẹp lại tiện dụng, còn ẩn chứa ý nghĩa ‘quân tử hòa hợp nhưng không nhất thiết giống nhau’ khiến nàng rất thích.
Hơn nữa video ‘một giây trước là thị dân bình thường Kinh châu, một giây sau là thanh niên xuất sắc Kinh Châu’ mà nàng đăng trên weibo cũng nổi, khiến cho lượt fan weibo của nàng tăng lên không ít, cũng xem như một niềm vui bất ngờ.
Sau này Trương Lệ Nhàn lại làm một bài tin tức đặt tên là ‘Lý Thạch và nhà tư tưởng’ với Lý Thạch, nghe Lý Thạch kể lại suy nghĩ triết học của tổng giám đốc Bùi, con đường đầu tư, cùng với dự án chung cư Sloth và cải tạo của Palpitation Hotel đối với khu công nghiệp cũ v.v
Cũng như được phản ứng sôi nổi!
Cho nên lần này nghe Nhuế vũ Thần nói Chợ Ăn Vặt của Đằng Đạt sắp khai trương, nàng lập tức ý thức được đây sẽ là một tin tức tuyệt vời!
Tục ngữ có câu, dân lấy ăn làm đầu.
Ăn mặc ở đi lại và chuyện vặt hàng ngày có thể phản ánh cảnh sinh sống của dân thành phố Kinh châu, là vấn đề phần lớn người xem tin tức quan tâm.
Huống hồ Chợ Ăn Vặt này nằm gần khu công nghiệp cũ, cũng là dự án xuất sắc đối với việc cải tạo khu công nghiệp cũ giống như Palpitation Hotel, đương nhiên phải nên giới thiệu cho thật tốt!
Cho nên sau khi báo cáo với lãnh đạo đài truyền hình thì lập tức sắp xếp kế hoạch phỏng vấn.
Sau khi chào hỏi xong, Nhuế Vũ Thần giới thiệu: “Người này là Trương Á Huy – người phụ trách của Chợ Ăn Vặt, tiếp theo đây hãy để hắn dẫn nàng đi xung quanh giới thiệu tình hình của Chợ Ăn Vặt.”
Hắn nhỏ giọng nói: “Còn nữa, vốn dĩ hắn là chủ của một tiệm mì lạnh nướng, cái này cũng có thể đào sâu vào chút!”
Đương nhiên Nhuế Vũ Thần không định chiếm spotlight, giao htes toàn bộ chuyện lộ mặt này cho Trương Á Huy.
Mà sau khi Trương Lệ Nhàn nghe Nhuế Vũ Thần giới thiệu thì hai mắt phát sáng rõ rệt.
Thì ra là một chủ sạp ăn vặt?
Vậy có quá nhiều thứ phía sau có thể khai thác rồi!
Một chủ sạp ăn vặt bình thường rốt cuộc đã trở thành người phụ trách Chợ Ăn Vặt thế nào?
Thấy Trương Á Huy trẻ tuổi như vậy chắc chắn không thể dựa vào việc tự mình phấn đấu. Vậy thì có phải bên trong còn câu chuyện ‘con mắt nhìn người của tổng giám đốc Bùi’ có thể kể không nhỉ?