Nghĩ đến có nhiều nội dung đặc sắc như vậy có thể đào sâu, là một người làm tin tức khiến nàng cảm thấy lòng tràn đầy nhiệt huyết của mình đã sôi sục lên.
“Vậy chúng ta tranh thủ thời gian bắt đầu đi!”
Trương Á Huy hoàn toàn không ngờ sẽ có phóng viên của đài truyền hình đến phỏng nên vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng thời khắc quan trọng làm sao có thể làm hỏng được chứ?
Suy cho cùng thứ hắn đại diện lúc này không phải bản thân mà là hình tượng của tập đoàn Đằng Đạt.
Lúc này không đứng ra thì có tư cách gì đảm đương ba chữ ‘người phụ trách’, làm sao xứng với sự tin tưởng của tổng giám đốc Bùi dành cho mình?
Huống hồ tình hình của cả Chợ Ăn Vặt hắn đều thuộc nằm lòng, còn về kinh nghiệm từng trải của bản thân thì không cần suy nghĩ, gì cũng nói được.
Nghĩ đến đây, Trương Á Huy gật đầu: “Không thành vấn đề, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Trương Á Huy dẫn theo Trương Lệ Nhàn và anh quay phim tham quan theo đoạn đường đẹp nhất.
Suy cho cùng Trương Lệ Nhàn cũng là phóng viên chuyên nghiệp, mặc dù trước đây hoàn toàn chưa đến Chợ Ăn Vặt, nhưng vừa lên tiếng đã hỏi ngay mấy vấn đề vô cùng quan trọng.
Bởi vì nàng vừa đến đã để ý thấy Chợ Ăn Vặt này hoàn toàn không giống với Chợ Ăn Vặt khác!
Kinh Châu là một thành phố trực thuộc tỉnh, đương nhiên cũng có Chợ Ăn Vặt.
Nhưng Chợ Ăn Vặt của Kinh Châu không khác gì mấy so với Chợ Ăn Vặt ở thành phố khác, cũng không có ưu thế gì nổi bật.
Trương Lệ Nhàn cũng từng nhiều lần đưa tin nội dung Chợ Ăn Vặt địa phương Kinh Châu, nhưng mỗi lần đều cảm thấy rất đau đầu, bởi vì nội dung không có điểm bùng nổi gì đặc biệt.
Nhưng sau khi đến Chợ Ăn Vặt nàng để ý đến các khía cạnh ở đây như phong cách trang trí, bầu không khí tổng thể, giá bán của món ăn vặt, quy hoạch tuyến đường tham quan, trò chơi tương tác, toàn bộ đều có rất nhiều điểm khác biệt rõ rệt so với Chợ Ăn Vặt truyền thống.
Cho nên nàng đã bắt đầu từ những khía cạnh này, vừa đến trước gian hàng giới thiệu, ăn thử, vừa hỏi Trương Á Huy.
Mà Trương Á Huy thì trả lời lần lượt từng câu hỏi của nàng.
“Phong cách trang trí của Chợ Ăn Vặt là phong cách cyberpunk, phong cách này bắt nguồn từ một bộ phim từng thành công của phòng làm việc Phi Hoàng mang tên ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’.
“Trong lúc thiết kế bọn ta chủ yếu nghĩ đến hai điểm: Thứ nhất là có thể liên kết sản xuất với phim, để mọi người có thể vừa thưởng thức món ngon, vừa cảm nhận được khung cảnh phim như lạc vào thế giới lạ; thứ hai là tạo ra sự khác biệt về mặt phong cách, đồng thời phòng cách cyberpunk cũng khá phù hợp với cốt lõi tinh thần của Chợ Ăn Vặt.”
“Hơn nữa, thiết kế của Chợ Ăn Vặt lần này hoàn toàn dựa vào một người bạn nhiệt tình của bộ phận game Đằng Đạt. Hắn sử dụng ý tưởng thiết kế game để sắp xếp nhiều nội dung tương tác cho Chợ Ăn Vặt, bao gồm các thiết kế như gian hàng nửa giá đổi mới định kỳ, đóng dấu check in, đều tăng thêm nhiều tính tương tác cho cả Chợ Ăn Vặt.”
“Tại đây, ta muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến hắn!”
“Còn về việc tại sao giá cả của những món ăn vặt này lại thấp như thế… Thật ra đây là điều tổng giám đốc Bùi đặc biệt yêu cầu, sau khi tiến hành trợ cấp lượng lớn mới đầy giá đến mức hiện tại.”
“Khai trương bán hạ giá ư? Không không, tương lai cũng sẽ luôn là giá này.”
“Mức giá như vậy, một mặt là vì để mọi người có thể thưởng thức món ngon mà không chút lo ngại, sẽ không vì giá đặt mà mất cơ hội ăn món ngon, mặt khác cũng là vì lợi nhuận không phải mục tiêu đầu của phố ẩm thực.”
“Sứ mệnh của phố ẩm thực là hưởng ứng lời kêu gọi cải tạo khu công nghiệp cũ, thể hiện văn hóa món ăn vặt của các nơi trên toàn quốc, nó không phải chỉ mang tính chất thương mại thông thường…”
Trương Á Huy nói đĩnh đạc, đối đáp trôi chảy trước ống kính.
Trương Lệ Nhàn không kiềm được gật đầu liên tục.
Nói hay quá!
Đương nhiên Trương Á huy là người phụ trách của Chợ Ăn Vặt nên hiểu rất rõ về dự án Chợ Ăn Vặt này, xác định vị trí rất chính xác, giải thích cũng vô cùng đơn giản dễ hiểu.
Vậy thì tiếp theo đây phải hỏi những vấn đề quan trọng hơn để chủ đề thêm chút thăng hoa.
“Nghe nói trước đây ngươi cũng là chủ một sạp ăn vặt, vậy ngươi làm sao trở thành người phụ trách Chợ Ăn Vặt?”
Trương Á Huy thở dài một hơi đầy xúc động, kể ra kinh nghiệm từng trải của mình.
Vì điều kiện gia đình không tốt nên tốt nghiệp cấp ba đã thôi học theo cha mẹ bày sạp.
Cũng may nhờ đầu óc linh hoạt, thích từ mình nghiên cứu làm ra món mì lạnh nướng có chút tiếng tăm ở địa phương.
Sau này Cô Gái Mì Lạnh tổ chức cuộc thi ẩm thực đường phố, món mì lạnh nướng mà Trương Á Huy làm nhận được đồng loạt nhưng bình luận tốt của các giám khảo, được mời làm cố vấn ẩm thực.
Sau đó tổng giám đốc Bùi lại đặt cách đề cử hắn làm người phụ trách phố ẩm thực nên mới có cảnh tượng bây giờ.
Nói đến đây Trương Á Huy bùi ngùi: “Nói ra thì ta thật sự rất rất cảm ơn tổng giám đốc Bùi!”
“Ta chủ của một sạp ăn vặt bình thường có thể đặt cách đề cử trở thành người phụ trách của Chợ Ăn Vặt, phụ trách một dự án lớn như vậy, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
“Nhưng đây cũng chỉ là một mặt trong đó.”
“Điểm quan trọng hơn năm ở chỗ Chợ Ăn Vặt làm cho những chủ sạp như bọn ta cảm nhận được hơi ấm của nhà, còn có một kiểu quan tâm nhân văn đặc biệt!”
“Một sạp đường phố nhỏ bé là cách kiếm sống đối với chủ sạp, mà nói rộng ra thì kinh tế của sạp đường phố, kinh tế của cửa hàng nhỏ cũng có thể tăng thêm việc làm, là không khí khỏi lửa, là mùi vị cuộc sống người dân.”
“Nhưng nói thật lòng, muốn bày sạp thì quả thật có quá nhiều khó khăn phải đối mặt!”
“Là một chủ sạp, việc bày sạp đường phố đồng nghĩa với việc đi sớm về khuya, ăn bữa hôm lo bữa mai, hừng đông trời còn chưa sáng đã phải bắt đầu chuẩn bị cho đến đêm khuya mới về được.”