Hắn định dùng tiếng xấu của mình để kéo phòng làm việc Trì Hành xuống nước, sẵn tiện để mọi người đánh giá thấp hoạt động tuyên truyền lần này.
Đột nhiên Mạnh Sướng hơi hối hận.
Trước đó hắn không nghĩ đến điều này!
Nhưng nghĩ khác đi, hình như cũng không đúng. Trước kia nghĩ đến cũng không dùng được.
Vì hoạt động tuyên truyền lần này triển khai quanh phòng làm việc Trì Hành, tổng giám đốc Bùi muốn làm rạch ròi mối quan hệ phòng làm việc Trì Hành và tập đoàn Đằng Đạt trước, rồi chuyển ra Mạnh Sướng mới dễ dùng.
Nhưng dự án Mạnh Sướng phụ trách trước kia đều là dự án của Đằng Đạt, chắc chắn hiệu quả sẽ không tốt như lần này.
Nên Mạnh Sướng cũng không xoắn xuýt nữa.
Với lại cách chơi này của tổng giám đốc Bùi cho Mạnh Sướng vài cảm hứng.
Tiếng tăm mình tệ như vậy, có phải sau này cũng có thể nghĩ cách lợi dụng một chút?
Để có được hoa hồng, Mạnh Sướng ta có thể làm bất cứ chuyện gì!
Bùi Khiêm xác định Mạnh Sướng đã hiểu hoàn toàn rồi, không có xuyên tạc ý đồ của mình thì rất đỗi vui mừng.
“Được rồi, cứ vậy đi, hôm nay ngươi cứ lĩnh hội quá trình này trước đi, suy nghĩ quay video tuyên truyền. Đến thứ hai tuần sau thì hoạt động tuyên truyền sẽ chính thức bắt đầu.”
“Ta nói với ngươi, lần này ta tốn nhiều nơron não để lấy hoa hồng cho ngươi lắm, bên ngươi không thể làm đứt mắt xích được.”
Mạnh Sướng cười nhạt trong lòng, hoàn toàn không tin.
Nhưng hắn vẫn gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hai người ra khỏi phòng họp, Bùi Khiêm đi ngay, Mạnh Sướng lại quay lại vị trí làm việc của mình, tắt game, mở tài tệp bắt đầu suy nghĩ về video tuyên truyền.
Vu Diệu và đồng nghiệp nhìn nhau khẽ gật đầu, không cần nói cũng hiểu.
...
Sau khi ra khỏi Thần Hoa Hào Cảnh, Bùi Khiêm nhìn giờ, đã hơn ba giờ chiều rồi.
Có thể về nhà hưởng thụ cuối tuần vui vẻ rồi.
Nhưng lúc này điện thoại hắn lại reo.
“Ai vậy trời!”
“Sao chiều thứ sáu sắp tan ca rồi mà còn bận rộn công việc, còn gọi điện cho ta xin chỉ thị nữa?”
“Để ta thấy được là ai, nhất định ta sẽ cho hắn giảm ngưỡng tăng ca!”
Bùi Khiêm lấy điện thoại ra, nhìn màn hình trước mặt, sau đó trầm mặc cạn lời bấm nút nghe.
“Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ? Kêu con cuối tuần này về nhà sao?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng của mẹ: “Ể? Không cần, con cứ làm việc của con là được. Mẹ muốn hỏi con một chuyện, bây giờ con… tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi?”
Bùi Khiêm thoáng sững sờ: “Hở?”
Vì gần nên Bùi Khiêm cũng về nhà nhiều.
Nhưng hai vị phụ huynh lại không cho hắn về nhiều, vì biết con trai nhà mình bây giờ đang là việc ở phòng làm việc Phi Hoàng lên như diều gặp gió, chắc chắn công việc rất bận rộn, cứ để nó tranh thủ lúc còn trẻ mà làm việc.
Nhá là lúc trước khi vé “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” hot lên, khiến hai vị vui vẻ ngoài mong đợi.
Bọn họ cảm thấy phòng vé điện ảnh được cao như vậy con trai mình cũng được chia hoa hồng kha khá nhỉ?
Cũng rất vui vẻ thay con trai.
Nhưng sao lần này lại hỏi tiền?
Bùi Khiêm trả lời thật: “Hơn ba triệu.”
Rõ ràng mẹ hơi ngạc nhiên: “Ể? Nhóc con này kiếm tiền nhanh vậy?”
“Thế chắc hẳn con làm việc vất vả lắm, phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Bùi Khiêm hơi bất đắc dĩ: “Con biết mà, thật sự không bận đâu.”
Thật sự hắn nói câu nào cũng là thật, chẳng bận chút nào, thậm chí còn như dưỡng sinh, cần phải tăng cường năng lực điều tiết tâm lý, nếu không sớm muộn gì cũng bị chọc tức đổ bệnh.
Ba mẹ là vậy, lúc sự nghiệp của con trai khởi sắc thì khuyên phải nghiêm túc làm việc, đến khi kiếm được nhiều tiền thì lo cho sức khỏe con trai.
Nhưng đối với Bùi Khiêm, con mẹ nó có bao nhiêu tiền đâu?
Đối với người có được hệ thống, ba năm mà mới có được hơn ba triệu tài sản cá nhân, cộng thêm căn nhà mua trước đó chưa đến năm triệu!
Thật sự là ngượng!
Thật ra nếu như thuận lợi, một chu kỳ có thể húp được tâm ba bốn triệu, mà tình huống cứ trắc trở mãi thôi.
Được rồi, nghĩ theo hướng tốt thì chí ít mỗi chu kỳ đều trải qua một cách chỉ có hoảng hốt không có nguy hiểm, ngưỡng đầu tư ban đầu của hệ thống ngày càng cao, thu nhập có được từ việc lỗ tiền trên mặt lý thuyết cũng ngày càng cao.
Bùi Khiêm hỏi: “Mẹ, mẹ có chuyện gì gấp cần dùng đến tiền sao? Cần bao nhiêu, chiều con gửi sang.”
Mẹ nói: “Không phải, mẹ có chuyện gì cần tiền gấp đâu.”
“Gần đây mẹ nghe nói, giá nhà bên khu công nghiệp cũ tăng nhanh, mua có thể lãi tiền. Mẹ nghĩ, bình thường con cũng bận, chắc không quan tâm đến mấy tin tức này, con muốn tận dụng cơ hội này mua một căn không? Có tiền tiết kiệm cũng đừng để nó nằm không trong tài khoản ngân hàng để ăn lợi tức.”
Bùi Khiêm trầm mặc chốc lát mới nói: “Chuyện giá nhà ở khu công nghiệp cũ tặng… mẹ nghe từ đâu vậy? Mẹ đừng có bị mấy đứa môi giới làm lung lạc đấy.”
Giọng điệu mẹ rất kiên định: “Con yên tâm, tin chắc chắn đáng tin! Mẹ con có người bạn từ thuở nhỏ quan hệ thân thiết, con trai hắn là nhân viên trụ cột trong tư bản Phú Huy, con trai hắn nghe tổng giám đốc Lý của tư bản Phú Huy nói!”
“Người ta đã coi trọng chỗ khu công nghiệp cũ, chắc cuối tuần này sẽ làm xong thủ tục.”
“Tư bản Phú Huy là công ty đầu tư hàng đầu Kinh Châu, mấy lời do tổng giám đốc Lý nói sao có thể là giả được? Chắc chắn người ta biết tin nội bộ, nghe được phong thanh rồi mới nói vậy!”
“Người ta còn nói, tin tức này giờ chỉ truyền trong phạm vi nhỏ thôi, nếu không phải mẹ và người đó có quan hệ thân thiết thì chắc chắn không nghe ngóng được tin tức thế này đâu.”
“Con phải nắm bắt thời gian, tranh thủ bây giờ gia chưa tăng cao quá mà mua một căn, chúng ta ở chứ không hy vọng đầu tư, mua một căn là đủ rồi, con cũng phải giữ tiền để phòng khi cần gấp.”
Bùi Khiêm: “…”
Con mẹ nó đường thu thập tin tức thật sự là thần!
Tổng giám đốc Lý hắn hiểu cái khỉ khô, thấy ta mua cửa hàng bên đó, làm Chợ Ăn Vặt nên vứt não mà mua?
Nhưng ta mua cửa hàng ở đó là chuyện ngoài ý muốn, Chợ Ăn Vặt cũng không muốn kiếm tiền!