Bộ phận Game Đằng Đạt và Game Thương Dương luôn ở trong một mối quan hệ cạnh tranh gay gắt, nếu như bên phía Game Đằng Đạt đã sản xuất một tựa game xuất sắc như vậy thì bên phía Game Thương Dương chắc chắc cũng không thể để mình bị tụt lại phía sau!
Có sự góp mặt của tổng giám đốc Bùi, lần này chắc chắn sẽ lại là một tác phẩm kinh điển khác, không còn gì phải nghi ngờ.
Chẳng qua dự án mới lần này có sự khác biệt ở khâu phê duyệt dự án.
Trước đây, tổng giám đốc Bùi thường chỉ ra cho mọi người một số phương hướng, tuy rằng những phương hướng này trông có vẻ rất mơ hồ, là một câu đố do tổng giám đốc Bùi đưa ra, thế nhưng trên thực tế tổng giám đốc Bùi đã nghĩ ra hình thái cuối cùng của tựa game này ngay từ đầu.
Mọi người chỉ cần cố gắng tái hiện lại hình thái hoàn chỉnh của tựa game trong đầu của tổng giám đốc Bùi dựa trên những manh mối mà tổng giám đốc Bùi đưa ra thì đã được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng tình huống lần này lại khác, có vẻ như tổng giám đốc Bùi không có ý tưởng chắc chắn nào, mà là để mọi người động não suy nghĩ, cùng nhau xác định phương hướng chung của tựa game.
Hiển nhiên, điều này giúp ý tưởng của mọi người chiếm một tỷ lệ lớn hơn trong phương án thiết kế game.
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân đều đều đang suy đoán, liệu có phải là do Game Thương Dương đã sản xuất ra rất nhiều tựa game thành công, trình độ thiết kế và sản xuất của toàn bộ phòng làm việc đã được cải thiện, cho nên tổng giám đốc Bùi mới cố ý yêu cầu mọi người tiến tới một độ khó cao hơn?
Không phải tổng giám đốc Bùi luôn thử giảm bớt sự phụ thuộc của Game Thương Dương vào ý tưởng của hắn, nỗ lực để Game Thương Dương thoát khỏi ý tưởng của hắn mà vẫn có thể tiếp tục cho ra những tác phẩm xuất sắc và nổi tiếng sao?
Có lẽ là như vậy.
Do đó, mọi người cũng rất hăng hái, hy vọng bản thân minh có thể theo kịp suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi.
Nhìn những người ngồi quanh bàn hội nghị, Bùi Khiêm cảm thấy bầu không khí hơi vi diệu một cách kỳ lạ.
Biểu cảm như vừa được bơm máu gà của đám người này là sao vậy hả!
Bắt đầu một dự án mới thôi mà, có cần phải kích động đến thế không?
Thôi bỏ đi, các ngươi kích động thì cứ kích động.
Nhớ lấy biểu cảm mong đợi của các ngươi bây giờ, bởi vì chỉ vài phút nữa thôi, nó sẽ biến thành bối rối đó!
Thấy mọi người đến đã gần đông đủ, Bùi Khiêm quyết định chính thức bắt đầu.
“Cuộc họp hôm nay là một buổi ‘động não’ suy nghĩ để quyết định xem cụ thể tựa game tiếp theo mà chúng ta sẽ làm là gì. Mọi người cứ nói thoải mái, ai ai cũng đều có cơ hội được phát biểu.”
“Ngay cả khi ngươi cho rằng ý tưởng của ngươi vẫn còn non nớt thì cũng không sao cả, đừng cảm thấy xấu hổ, rất nhiều thiết kế xuất sắc đều ra đời từ những ý tưởng tưởng chừng như không đáng tin cậy này.”
“Đầu tiên…”
“Mọi người hãy nghĩ xem chúng ta nên làm thể loại game nào trước đi.”
Hiển nhiên, bước đầu tiên chắc chắn là xác định thể loại game.
Tuy rằng việc làm không có mục tiêu sẽ đi đến việc thua lỗ tiền bạc, thế nhưng thể loại game vẫn cần phải được xác định rõ ràng. Nếu như thể loại game không rõ ràng, Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân sẽ có rất nhiều chỗ để cân nhắc, thành phẩm cuối cùng của tựa game khả năng cao sẽ khác biệt rất nhiều so với tưởng tượng của Bùi Khiêm.
Đối với những công ty game khác mà nói, điều này thường có nghĩa là dự án sẽ thất bại, lỗ tiền, thế nhưng đối với Đằng Đạt mà nói, điều này đa phần có nghĩa là kiếm được bội tiền.
Do đó, Bùi Khiêm cần phải loại bỏ những điều kiện không chắc chắn này càng nhiều càng tốt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đồng loạt giơ tay lên phát biểu.
“Ta cho rằng làm game hành động cũng là một ý tưởng không tệ!
“Kính VR Doubt đang bán rất chạy, ‘bản VR của Cuộc Chiến Tập Thể Hình’ cũng rất được hoan nghênh, chúng ta nhân cơ hội này phát triển một tựa game VR quy mô lớn, thế nào?”
“Ta cho rằng chúng ta có thể làm game FPS, double-ended thì càng tốt.”
“Chúng ta có thể xem xét đến MMORPG được không?”
Mọi người mồm năm miệng mười đua nhau nói, cái gì cũng có.
Mặc dù những người đang có mặt ở đây đều là nhà thiết kế, thế nhưng mỗi một nhà thiết kế khác nhau đều sẽ có sở thích game khác nhau, trong tình huống không hạn chế này, lời phát biểu của mọi người rõ ràng đều bị ảnh hưởng bởi sở thích chơi game của riêng mình.
Nghĩ ra cái gì thì nói cái đó.
Bùi Khiêm im lặng lắng nghe, suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của hắn lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
Phương pháp thảo luận như này không ổn chút nào!
Bởi vì tất cả những người có mặt ở đây đều là thành viên cốt lõi của Game Thương Dương, ai nấy đều đã tham gia vào quá trình nghiên cứu và phát triển game trong một khoảng thời gian rất dài, năng lực nghiệp vụ cực kỳ vững chắc. Tuy rằng các phương án mà bọn họ đưa ra chịu ảnh hưởng bởi sở thích cá nhân, thế nhưng trên cơ bản thì chúng vẫn là những phương án đáng tin cậy.
Ngay cả khi trong đó có một số đề xuất có vẻ như có khả năng thất bại, chẳng hạn như làm một tựa game MMORPG khá cổ điển tính phí theo thời gian, song nếu như không cân nhắc kỹ càng thì chưa chắc xác suất thất bại đã đủ cao.
Dù thể loại game này phải làm từng được một thì đa phần cũng sẽ có người mua nó.
Bởi vậy, hắn phải nghĩ ra phương pháp để dẫn dắt mọi người quay về cách thảo luận đúng đắn.
Bùi Khiêm gõ nhẹ lên bàn: “Mọi người, xin hãy đợi một lát.”
“Mọi người đều có ý tưởng của riêng mình, đây là một chuyện tốt, thế nhưng cứ thảo luận như vậy thì rất khó hình thành được quan điểm thống nhất.”
“Chi bằng như vậy, ta sẽ chỉ ra cho mọi người một phương hướng đơn giản.”
“Mọi người có thấy, hiện tại công ty chúng ta có thể loại game nào làm tương đối ít, nền tảng tương đối yếu không?”
“Tốt nhất là game độc lập một người chơi.”
Lý do hắn thêm câu cuối cùng chủ yếu là vì mục đích an toàn.
Đúng là cho đến hiện tại thì Đằng Đạt vẫn chưa làm game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi quy mô lớn, hay MMORPG nào, thế nhưng rủi ro khi phát triển thành công tựa game này vẫn còn quá cao.