Trong trường hợp này, để mang đến cho người chơi game trải nghiệm tốt hơn, nhà sản xuất phải đạt được hiệu ứng lái xe được hỗ trợ nhất định thông qua các điều chỉnh phức tạp, để người chơi có thể sử dụng một số phím khi đang lái xe bằng bàn phím, xử lý được nhiều cung đường cong phức tạp mà không cần đến thao tác tuyến tính.
Mà điều này có sự chuẩn xác hay không sẽ quyết định trực tiếp đến trải nghiệm lái xe của người chơi, đồng thời cũng quyết định chiếc xe trong game “dễ lái” hay “khó lái”.
Trong trường hợp này, tay cầm sẽ tốt hơn một chút so với bàn phím, người chơi hoàn toàn có thể sử dụng các nút trên tay cầm để mô phỏng tuyến tính của ga và phanh, cần điều khiển cũng có thể điều chỉnh góc rẽ, tuy nhiên khi kéo cần sang trái hoặc sang phải thì cũng chỉ có thể thay đổi đối ta 90 độ.
Nếu muốn sử dụng tính năng thay đổi hướng 90 độ để mô phỏng sự thay đổi hướng 900 độ hoặc 540 độ của vô lăng thì hiển nhiên là không có cách nào có thể làm đến trình độ chính xác nhất.
Huống chi để giống thật hơn, game đua xe phải tính toán độ bám của lốp xe và một loạt thông số để đảm bảo người chơi có thể hoàn thành các thao tác có độ khó cao như drift và vào cua tương tự như thao tác trong thực tế, nếu không tựa game này sẽ chỉ là một tựa game đua go-kart kiểu casual mà thôi.
Nói tóm lại là độ khó tương đối cao, dễ fail.
Tuy rằng nền tảng game chính thức sẽ bán một số mẫu game thể loại đua xe, song những bản mẫu này thường không được điều chỉnh đến trình độ tốt nhất, hầu hết công việc vẫn phải do bọn họ đích thân thực hiện.
Hơn nữa, nhân viên đề xuất ra thể loại game đua xe này nói rất đúng, “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” thực chất không phải là game đua xe, nó cùng lắm chỉ là một tựa game một người chơi mà thôi.
Đằng Đạt có thể nói là không có bất cứ kinh nghiệm gì trong khía cạnh phát triển những tựa game đua xe chuyên nghiệp như vậy.
Lúc này, Bùi Khiêm thậm chí còn nghĩ ra một ý tưởng điên rồ hơn.
Sau khi phát triển một tựa game đua xe, việc chế tạo vô lăng hay thậm chí là một bộ lái xe mô phỏng bao gồm khung đỡ, màn hình hiển thị và ghế ngồi liệu có hợp lý hay không?
Liệu rằng nó có tốn thêm nhiều tiền hay không?
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm nói: “Ta cảm thấy game đua xe có vẻ khá hay.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Thật vậy, trong số những lựa chọn này, game thể loại đua xe là một lựa chọn tương đối đáng tin cậy.
Thể loại game đối kháng đã lỗi thời, còn game âm nhạc thì không quá phổ biến, tính ra game thế giới mở cũng không tệ, mấu chốt là muốn làm game thế giới mở thì đầu tiên phải có ý tưởng hay.
Nghĩ theo hướng này, game thể loại đua xe quả thực là lựa chọn tốt hơn tất cả.
Tại thời điểm này, mặc dù tổng giám đốc Bùi và mọi người có động cơ hoàn toàn khác nhau, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn đạt được sự nhất trí một cách kỳ lạ.
Sau khi xác định được phương hướng chung là game đua xe, mọi người bắt đầu suy nghĩ theo các khía cạnh khác nhau.
“Game đua xe chắc chắn phải sát với thực tế! Hay là chúng ta liên kết nó với một số cuộc thi ngoài đời thực, tạo ra chế độ đua xe hay đường đua thường quy thì thế nào?”
“Chúng ta có thể mua được bản quyền của F1 không?”
“Ta cho rằng không cần thiết phải có tính thực tế cao, chỉ cần tập trung vào cảm nhận chơi là được! Hạ thấp trình độ thao tác xuống một chút, thêm vài chiếc xe hơi sang trọng, giúp người chơi trải nghiệm niềm vui khi lái xe phi như bay trên mặt đất là được.”
“Chúng ta có thể thêm tình tiết cốt truyện! Không phải là có rất nhiều bộ phim liên quan đến chủ đề đua xe hay sao? Chúng ta cũng có thể thêm nhiều cốt truyện hơn vào tựa game, phát huy tối đa lợi thế nhất quán của mình.”
“Hoặc là phát triển một tựa game đua xe với đề tài tương lai?”
Bùi Khiêm im lặng lắng nghe, khẽ lắc đầu.
Nghe có vẻ không phải là một ý tưởng hay gì!
Mua bản quyền giải đấu gì đó thì pass đầu tiên, mua bản tiền xe thì còn có thể cân nhắc, ít ra tốn được nhiều tiền hơn; thế nhưng nếu như mua bản quyền giải đấu, tựa game này chắc chắn sẽ tự nhiên hot lên và có lượng người xem cao, tuyệt đối không thể được.
Hạ thấp tiêu chuẩn thao tác, tập trung vào cảm nhận, thêm cốt truyện… những ý tưởng này nghe có vẻ hơi quen thuộc.
Đây chẳng phải là ý tưởng tại thời điểm làm “Pháo Đài Trên Biển” hay sao?
Thực tế đã chứng minh rằng không ổn chút nào, tựa game rất dễ hot lên và vượt khỏi tầm kiểm soát.
Còn về đề tài tương lai… nó khiến hắn liên tưởng đến “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” một cách khó hiểu, sợ rằng nhóm người này đã sớm chờ đợi được liên kết với “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” đây.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, hỏi: “Tựa game đua xe hardcore nhất mà các ngươi có thể nghĩ ra lúc này là gì?
Diệp Chi Chu suy nghĩ một lúc: “Chắc hẳn là DiRT Rally nhỉ? Tất cả các thao tác trong tựa game này đều rất chân thực, thậm chí rất nhiều tài xế còn luyện tập cả trong game.”
“Thế nhưng cũng bởi vì quá chân thực, cho nên rất nhiều thiết lập khá không thân thiện với newbie. Chẳng hạn như các loại lốp xe trong game sẽ có độ bám khác nhau, cần được lựa chọn tùy theo các địa điểm khác nhau, ngoài ra cũng cần phải điều chỉnh xe, xe bị hư hỏng hay va chạm còn phải sửa chữa.”
“Tình huống xấu nhất là đèn pha xe bị hỏng sau khi va chạm, hơn nữa đúng lúc còn trên đường ban đêm, cả lộ trình đều bao trùm trong bóng tối, khiến người ta khá là khó thở.”
“Hơn nữa tất cả các tựa game đua xe khác có thể tắt chế độ hỏng xe, nhưng tựa game này thì không, nó chỉ cho phép newbie sửa xe miễn phí, điều này cũng cực kỳ hardcore.”
Bùi Khiêm khẽ gật đầu.
Ừm, không thể tắt chế độ hỏng xe? Nghe có vẻ cũng là một ý kiến hay.
Rất nhiều người chơi game đua xe đơn thuần chỉ là vì giải phóng sự hoang dại trong lòng mình, đâm vào mấy bụi hoa cỏ ven đường là chuyện thường thấy.