“Nâng tạ, luyện cơ bắp ở phòng tập thể hình mặc dù quả thật có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, nhưng lúc du lịch bên ngoài thật ra lại không có ý nghĩa gì mấy.”
“Ta cảm thấy vẫn nên luyện thêm những kỹ năng có ích như leo mỏm đá, rơi khẩn cấp, bắt cá, đốt lửa, dựng lều.”
“Luyện cơ bắp rất khó học cấp tốc, hơn nữa đã luyện cơ cũng chỉ thô bạo mà thôi, mặc dù trong môi trường đặc biệt chắc chắn sẽ mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng không có công dụng quá nhiều.”
“Tử Nhiên ngươi thấy sao?”
Tát Tử Nhiên chần chừ một lúc mới nói: “Hmmm…Tổng giám đốc Bùi, đạo lý ngươi nơi đương nhiên rất đúng.”
“Có điều…”
“Đối với người bình thường, chỉ cần đảm bảo thân thể khỏe mạnh, thể năng không tệ, thêm chút tinh thần chịu khổ thì cũng đủ rồi.”
“Suy cho cùng, ta và đội chuyên môn theo đoàn sẽ chăm sóc tốt cho mọi người.”
“Tuy nói tiến hành những huấn luyện chuyên môn như leo mỏm đá này sẽ có trợ giúp rất lớn, nhưng huấn luyện nhiều mục như vậy cần có sân bãi chuyên môn, tăng thêm chút chi tiêu không quan trọng gì, không cần thiết lắm.
Bùi Khiêm nghe vậy thì không vui.
Cái gì là tăng thêm chi tiêu không quan trọng gì?
Chỉ cần là chi tiêu thì đều là thứ cần thiết!
“Vậy chắc chắn không được!”
“Tôn chỉ của Đằng Đạt chúng ta chính là đã giỏi còn phải giải hơn, sao có thể để tạm bợ?
“Chịu Khổ Travel không chỉ là có yêu cầu với tố chất thân thể, quan trọng hơn là phải nắm chắc được kỹ năng chuyên ngành tương ứng, nhất định không thể qua loa!”
“Còn về chi tiêu à? Hoàn toàn không phải vấn đề ngươi cần suy nghĩ.”
Bùi Khiêm nhìn sang Bao Húc: “Ta cho ngươi đầy đủ kinh phí mở một trung tâm huấn luyện đặc biệt ‘Chịu Khổ Travel’.”
“Trước khi đi du lịch, buộc phải đến nơi này huấn luyện đặc biệt trước, hiểu rõ những kỹ năng cần thiết như leo mỏm đá, rơi khẩn cấp, bắt cá, nhóm lửa, nhất định phải hiểu thuần thục!”
“Hơn nữa cũng phải chú trọng các kiểu huấn luyện sinh tồn hoang dã bao gồm huấn luyện sự kiên nhẫn, ví dụ đi bộ trên thảm massage để hai chân có thể thích ứng việc lặn lội thời gian dài…Tóm lại, ngươi là người chuyên ngành, chắc chắn nghĩ ra được nhiều cách hơn ta.”
“Nhất định phải đảm bảo sau khi không còn sơ hở gì rồi mới xuất phát!”
Tát Tử Nhiên hoàn toàn bái phục: “Hiểu rồi tổng giám đốc Bùi, ngươi nói rất đúng!”
Không thể không thừa nhận, mình suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Trước đây hắn không nhận thức sâu sắc đối với công việc này, còn cho rằng đây chỉ giống những chương trình nghệ thuật của các ngôi sao tham gia, đơn giản chỉ là lướt qua sân khấu, lấy thể năng làm chủ, phải nhẹ nhàng hơn chút.
Nhưng hiển nhiên tổng giám đốc Bùi không thấy như vậy.
Một là sau khi ra ngoài du lịch nhất định phải yêu cầu nghiêm khắc, như vậy mới có thể làm cho toàn bộ quá trình của Chịu Khổ Travel có ý nghĩa hơn chứ không phải cưỡi ngựa xem hoa, lướt qua rồi thôi; hai là trước khi ra ngoài du lịch phải chuẩn bị chu đáo không xuất hiện chuyện to nhỏ.
Dường như tổng giám đốc Bùi đối với nhân viên vừa có sự nghiêm khắc của người cha, lại có sự dịu dàng của mẹ.
Đúng là một ông chủ tốt!
Nếu đã như vậy thì càng không thể uổng phí tâm huyết của tổng giám đốc Bùi.
Nhất định phải phối hợp thật tốt với Bao Húc, để cho những nhân viên của Đằng Đạt đi du lịch thỏa thích mới có thể không lãng phí chút nhọc lòng của tổng giám đốc Bùi!
Thấy biểu cảm của Tát Tử Nhiên, Bùi Khiêm biết thuật lay động của mình đã thành công lớn rồi.
Cộng thêm việc Bao Húc làm người phụ trách, vậy còn không sắp xếp toàn bộ những người đi du lịch một cách rõ ràng được sao?
Ha ha, hai thằng nhóc Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác thì chạy rất nhanh, tự cho rằng mình đã trốn tránh thành công.
Nhưng họ tuyệt đối sẽ không ngờ được trong một tháng này sẽ biến hóa long trời lở đất đến nhường nào!
“Cứ như vậy thì ta yên tâm rồi, các ngươi tranh thủ thời gian sắp xếp đi. Nhất là cơ sở huấn luyện nhất định phải nắm bắt thời gian chuẩn bị, tranh thủ làm xong trong một tháng.”
Bùi Khiêm bấm tay, sau một tháng Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác chắc cũng về rồi, vừa hay có thể bắt kịp.
Muộn hơn nữa thì không cách nào thực hiện được ‘kết nối liên tiếp’, cuối cùng lại thiếu chút ý nghĩa như vậy.
Giống như thao tác lúc chơi game, mặc dù thao tác lưu loát và thao tác vụng về, nhưng kết quả cuối cùng đạt được có thể giống nhau, nhưng vế trước ngầu hơn!
Bao Húc gật đầu, nói với vẻ đầy tự tin: “Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp cho họ rõ ràng!”
Thứ năm, ngày mùng 9 tháng 8.
Một văn phòng có bề ngoài xấu xí nào đó ở phía Tây Nam của Kinh Châu.
Trong phòng họp, Đường Diệc Xu ngồi ở giữa bàn họp, Lý Nhã Đạt và Mạnh Sướng ngồi ở hai bên.
Còn những nhân viên khác thì tùy ý ngồi ở xung quanh.
Ở những công ty khác có thể có yêu cầu khá cao về sắp xếp vị trí chỗ ngồi, nhưng ở Đằng Đạt, chỉ có vị trí trung tâm nhất mới khá quan trọng, chắc chắn là chỗ ngồi của người phụ trách bộ phận, những chỗ ngồi khác thì cứ tùy ý.
Đây là truyền thống được lưu truyền xuống sớm nhất từ tổng giám đốc Bùi.
Bởi vì chỉ có vị trí của tổng giám đốc Bùi mới là quan trọng nhất, những chỗ khác muốn ngồi đâu cũng được.
Lâu dần, các bộ phận cũng kế thừa truyền thống này.
Lý Nhã Đạt liếc nhìn, mọi người đã tụ tập đông đủ, vì vậy khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Điều kiện ở đây khá khó khăn, mọi người chịu đựng một chút nhé.”
“Lần này chúng ta cần phải bảo mật, không được để lộ chút quan hệ nào với Đằng Đạt ra bên ngoài, mọi người nhất định phải nhớ kỹ điều này, đừng để rò rỉ.”
Mọi người lần lượt gật đầu, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ hăng hái.
Mọi người đều đã lấy được cổ phần!
Mặc dù không nhiều cổ phần, hơn nữa trước mắt chỉ là một tờ ngân phiếu khống, nhưng dù sao cũng là dựa vào đại thụ Đằng Đạt này, ai mà dám coi thường giá trị của những cổ phần này chứ?
Đương nhiên phải làm xong nền tảng game!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, môi trường làm việc ở đây, đúng là hoàn toàn không thể so với Đằng Đạt.