“Ít nhất xét từ tình hình hiện tại, trong danh sách này quả thực toàn là những người ưu tú của phòng làm việc chúng ta, điều này sẽ giúp nhóm dự án trở nên cực kỳ mạnh mẽ.”
“Hơn nữa, rất khó để xác định được những người nào tới để không phải tăng ca, những người nào thật sự muốn đạt được thành tích…”
Nghe thấy Tôn Hi nói như vậy, Chu Mộ Nham im lặng.
Đúng là như vậy.
Đối với những người như lão Hàn, đãi ngộ từ dự án ban đầu của bọn họ vốn dĩ cao hơn hẳn “Vết Đạn 2”, thế nhưng bọn họ lại cứ khăng khăng tự nguyện giáng chức để nhảy qua đây, ý đồ thực sự quá rõ ràng.
Thế nhưng những người khác đăng ký nói không chừng cũng vì tránh phải làm thêm giờ thì sao?
Bọn họ cũng không thể sử dụng máy phát hiện nói dối để kiểm chứng suy nghĩ thực sự bên trong mọi người được.
Hơn nữa cho dù có kiểm tra thì nói không chừng cũng sẽ đưa ra một kết luận khiến Chu Mộ Nham cực kỳ thất vọng.
Mạnh dạn chấp nhận sự thật thôi, có lẽ tất cả mọi người đều tới vì tránh phải làm thêm giờ chăng?
Chu Mộ Nham cạn lời, đưa lại danh sách: “Được rồi, vậy ngươi đi tìm Mẫn Tĩnh Siêu rồi nói chuyện thử xem.”
“Những người trong danh sách này chắc chắn đều không có vấn đề gì về năng lực, đủ tiêu chuẩn để đảm nhiệm những vị trí này, thậm chí còn có chút hơi lãng phí.”
“Nếu như Mẫn Tĩnh Siêu không có ý kiến gì thì ngươi cứ cân đối rồi quyết định, sau đó gửi danh sách cuối cùng cho ta là được.”
Tôn Hi gật đầu: “Được, tổng giám đốc Chu, ta sẽ đi hỏi ý kiến của Mẫn Tĩnh Siêu.”
…
Lúc này, Mẫn Tĩnh Siêu đang ngồi ở bàn làm việc, nghiêm túc chỉnh sửa bản thảo thiết kế của mình.
Bàn làm việc của Tôn Hi ở ngay bên cạnh hắn, điều này nhằm tạo điều kiện cho hai người kịp thời liên lạc trao đổi với nhau.
Thực ra về mặt sắp xếp vị trí, Tôn Hi đảm nhận chức vụ trưởng phòng kế hoạch, tức là người chịu trách nhiệm thúc đẩy tiến độ công việc và điều phối nội dung công việc của các bộ phận khác nhau.
Sự bố trí này giống với Bao Húc và Hoàng Tư Bác trong lúc phát triển “Pháo Đài Trên Biển”, một người phụ trách thiết kế, một người phụ trách thúc đẩy.
“Tĩnh Siêu, ta có chuyện muốn nói với ngươi…”
Tôn Hi thuật lại nguyên bản câu chuyện lựa chọn người, sau đó hỏi: “Ngươi thấy… nên chọn người như thế nào?”
Mẫn Tĩnh Siêu hơi khó hiểu: “Thế này có gì mà phải xoắn xuýt? Cứ sàng lọc dựa trên năng lực không phải là được rồi sao?”
“Ở vị trí thiết kế chức năng thì chú trọng năng lực sáng tạo và học hỏi, ở vị trí cân bằng số liệu và thiết kế level thì chú trọng sự tích lũy và kinh nghiệm.”
Tôn Hi nhắc nhở: “Thực ra ý của tổng giám đốc Chu là sợ trong này có người tới đăng ký vì không phải làm thêm giờ, sẽ làm ảnh hưởng đến không khí làm việc của toàn bộ nhóm dự án.”
Mẫn Tĩnh Siêu cảm thấy không thể tin nổi: “Tại sao lại ảnh hưởng đến không khí làm việc của nhóm dự án được chứ?”
“Không muốn tăng ca chẳng phải là một chuyện rất bình thường hay sao? Không một ai trong bọn ta ở Đằng Đạt muốn tăng ca, thế nhưng điều đó cũng có ảnh hưởng đến bầu không khí làm việc đâu.”
“Hơn nữa, đây còn là một kiểu động lực, cũng là một kiểu cơ chế sàng lọc, mọi người nhất phải sẽ nghiêm túc làm việc thôi.”
Tôn Hi há miệng, nghẹn họng trân trối.
Hóa ra còn có thể lý giải theo hướng như vậy nữa?
Đúng vậy, có vẻ như nếu lý giải theo một góc độ khác thì đáp án cũng hoàn toàn khác thì phải?
Theo quan điểm của Chu Mộ Nham, gia nhập nhóm dự án “Vết Đạn 2” để không phải làm thêm giờ rõ ràng là dấu hiệu trốn việc và lười biếng, chứng tỏ thái độ làm việc rất có vấn đề;
Thế nhưng theo quan điểm của Mẫn Tĩnh Siêu, gia nhập nhóm dự án “Vết Đạn 2” để không phải làm thêm giờ rõ ràng là một kiểu động lực, thái độ làm việc lại còn không ngừng tốt lên!
Tôn Hi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, song lại không nói rõ ra được.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vẫn chẳng hiểu gì, cuối cùng quyết định vẫn nghe theo Mẫn Tĩnh Siêu.
Dù sao thì Mẫn Tĩnh Siêu mới là người có tiếng nói quyết định trong dự án này, ngay cả tổng giám đốc Chu cũng phải nghe theo những quyết định mà hắn đưa ra.
“Được rồi, thế thì ta sẽ xác định danh sách dựa trên tiêu chuẩn này.”
Tôn Hi sàng lọc sơ qua, loại bỏ một số người, chẳng mấy chốc đã hoàn thành một bản danh sách nhân viên.
Nhìn thoáng qua, danh sách này có thể nói là cực kỳ chói mắt, tất cả đều là những người rất có năng lực.
Tôn Hi chợt nghĩ ra chuyện gì đó, bèn nhỏ giọng hỏi: “Tĩnh Siêu, ta lén hỏi riêng ngươi một vấn đề, Đằng Đạt thật sự không tăng ca sao? Một ngày cũng không?”
Mẫn Tĩnh Siêu suy nghĩ chốc lát, sau đó lắc đầu rồi nói: “Một ngày cũng không tăng ca chắc chắn là chuyện không thể nào, những lúc cá biệt có một số nhiệm vụ cấp bách thì vẫn phải tăng ca.”
Tôn Hi khẽ gật đầu, ta đã nói mà.
Trường hợp khẩn cấp làm gì có chuyện không tăng ca? Đằng Đạt cũng không thể thay đổi quy luật khách quan của ngành công nghiệp game được mà.
Do đó, vấn đề chỉ còn là làm theo bao nhiêu giờ thôi, may quá, vẫn có thể chấp nhận được.
Mẫn Tĩnh Siêu bổ sung thêm: “Tuy nhiên, mức lương nhận được sẽ gấp ba lần, hơn nữa tình huống này rất ít, thời lượng làm thêm giờ cũng có giới hạn.”
Tôn Hi: “…”
Mức lương gấp ba lần đã đủ để hắn ghen tị đỏ mắt, thế nhưng tăng ca cũng có giới hạn là sao?
Đây là quy tắc kỳ lạ gì vậy!
Hắn lại hỏi thêm: “Tất cả các dự án đều như vậy? Thế còn các bộ phận đặc biệt thì sao? Chẳng hạn như Nghịch Phong Logistics, bọn họ đâu thể không làm thêm giờ?”
Mẫn Tĩnh Siêu đáp lại: “Nghỉ luân phiên, tổng số thời gian làm việc trên cơ bản là như nhau.”
Tuy đã đoán trước được điều này, thế nhưng Tôn Hi vẫn cảm thấy kinh ngạc, hồi lâu không nói lên lời.
Hắn lẳng lặng gật đầu: “Khó trách Đằng Đạt được gọi là thiên đường, ai cũng muốn tới, đối với nhân viên mà nói thì quả thực đúng là quá tuyệt vời!”
Mẫn Tĩnh Siêu im lặng một lúc rồi nói: “Không hẳn.”
“Cũng có một số chuyện khiến người ta rất phiền muộn.”
Tôn Hi: “Nói thử xem?”
Mẫn Tĩnh Siêu: “Du lịch có lương.”
Tôn Hi: “…”