Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264. Không Đội Trời Chung Với Nhà Họ Lâm Các Ngươi!

Chương 264. Không đội trời chung với nhà họ Lâm các ngươi!
Chương 264. Không đội trời chung với nhà họ Lâm các ngươi!

Nhưng máy tính ở đây quả thực không có gì để chê trách cả. Rất nhiều người nghiến răng dậm chân, quyết định trang bị cho bản thân một chiếc máy tính nhưng chưa chắc đã tốt hơn máy ở đây.

Trải nghiệm game tuyệt vời thật đấy!

Càng chưa nói đến đồ uống, hoàn cảnh nơi đây... đều thuộc hàng đỉnh của chóp.

Một mặt khác là nơi này không tăng giá!

Giá cả trước đây như thế nào thì sau khi Trần Lũy đến vẫn vậy.

Hành động lập tức thể hiện chủ quán quá có lương tâm luôn!

Nếu là người khác có khi Trần Lũy tới đây hát còn thu vé luôn ấy. Cho dù không thu tiền vé thì chắc chắn các loại đồ uống sẽ đắt hơn nhiều.

Dù sao kiếm tiền mà, đó cũng là chiêu trò thường thấy thôi.

Nhưng quán cà phê internet Netfish không như vậy, Trần Lũy tới thì giá cả vẫn vậy.

Rất nhiều khách hàng cảm động, những cửa hàng có tâm như vậy thực sự không còn nhiều đâu!

Trước đây thấy đắt đúng là hiểu lầm ngươi rồi!

Hơn nữa bắt đầu từ tối nay có lẽ sẽ còn một số fan cứng của Trần Lũy ngồi máy bay từ các thành phố khác tới đây. Cảnh tượng lúc đó sẽ càng sôi động hơn giờ thôi!

......

Bùi Khiêm đến trước cửa cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish, hắn phát hiện ra rằng mình không đến thì hơn.

Vốn dĩ tâm trạng không tốt nên muốn đến uống rượu giải sầu.

Kết quả lại phát hiện không còn chỗ để đi nữa!

Tầng hai quán cà phê Internet đã chật cứng rồi. Đừng nói là khu bar mà sau mỗi máy tính ở khu net cũng có dăm ba khán giả.

Bùi Khiêm muốn đi vào trong nhưng mấu chốt là mấy trăm người ở bên ngoài cũng muốn vậy mà người ở bên trong thậm chí còn chẳng có ý định rời đi.

Rất nhiều người đứng ở cửa quán cà phê internet Netfish nghe Trần Lũy hát. Từ trong đám người giơ cao tay, cố gắng hết sức đưa tiền cho nhân viên phục vụ mua một ly rượu, sau đó thưởng tất cả số tiền còn thừa lại.

Ngay cả một số cửa hàng bên cạnh cũng kín người, có người còn cố tình đi lên tầng hai quán board game đối diện quán cà phê internet Netfish chỉ để có một tầm nhìn đẹp từ trên cao.

Cũng may con đường này không phải tuyến đường chính nên cũng ít xe cộ, nếu không chắc chắn sẽ gây tắc nghẽn giao thông.

Bùi Khiêm rất đau buồn.

Đây có còn là quán cà phê internet Netfish của ta nữa hay không?

Vốn dĩ đang yên đang lành, quán vắng ta còn có thể đến đây uống rượu, muốn ngồi chỗ nào thì ngồi. Quán cà phê Internet lớn như vậy phục vụ một mình ta lại còn có thể thua lỗ, tốt đẹp biết bao!

Giờ thì hay rồi, đến một chỗ để ta dừng chân cũng không có...

“Thôi vậy, đổi quán khác đi.”

Bùi Khiêm không còn gì để nói, xem ra sau này không cần đến cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish nữa rồi.

May mà vẫn còn mấy chi nhánh khác.

Bùi Khiêm vừa định đi thì một nhân viên phục vụ đang tiếp khách bên ngoài nhìn thấy hắn bèn chạy chậm đến bên cạnh Bùi Khiêm.

“Tổng giám đốc Bùi ngươi tới rồi, mời mau vào bên trong, chúng ta đã giữ chỗ cho ngươi rồi!”

Bùi Khiêm sững sờ: “Giữ chỗ cho ta?”

Nhân viên phục vụ gật đầu: “Đúng vậy, Trần Lũy còn đang đợi ngươi đó, mau vào đi!”

Mấy nhân viên phục vụ nữa cũng bước tới vây quanh Bùi Khiêm từ lối đi của nhân viên cho tới quán cà phê internet Netfish.

Có một chỗ trống bên cạnh quầy bar, chắc là họ cố ý giữ vị trí đẹp cho Bùi Khiêm.

Nhìn Mã Dương có vẻ mệt mỏi rã rời nhưng vẫn gắng gượng bận rộn: “Anh Khiêm đến rồi ư? Mau ngồi đi, đồ uống tới ngay!”

Trần Lũy trên sân khấu đang nhìn Bùi Khiêm mỉm cười gật đầu rồi thong thả cất tiếng hát.

“Trong màn đêm tĩnh mịch / Ta bước trên phố”

“Trong ánh đèn mờ buổi hoàng hôn / Có ngươi đang đợi chờ”

“Trong thành phố ồn ào náo nhiệt này / Chỉ có ngươi hiểu được nỗi lo âu của ta”

“Dù lưu lạc bao xa cũng chưa từng quên / Ly rượu ngây ngất lòng người ấy…”

Bài hát “Đợi chờ” cực hot trên “The Voice Trung” đã có mặt trên các bảng xếp hạng âm nhạc đang vang lên trong quán cà phê internet Netfish.

Bản live trực tiếp của Trần Lũy.

Giờ phút này, hoàn cảnh này khiến rất nhiều người đều xúc động trong lòng.

Một người đàn ông ngồi ở hàng trước trông có vẻ ăn mặc tùy ý nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ giơ tay gọi nhân viên phục vụ ở bên cạnh rồi nhỏ giọng nói vài câu.

Chẳng mấy chốc Trần Lũy đã hát xong.

Nhân viên phục vụ bước lên sân khấu: “Thông báo với mọi người một tin tốt là tất cả chi phí từ chiều cho tới tối nay đều do cậu Lâm thanh toán!”

Ngụm rượu Bùi Khiêm vừa nhấp mới đến khóe môi suýt nữa thì phun ra.

Trong tiếng reo hò của mọi người, Bùi Khiêm nhìn về hướng người đó, hắn thoáng thấy quen thuộc đến lạ.

Cậu Lâm cũng nhìn về phía Bùi Khiêm rồi mỉm cười gật đầu.

Bùi Khiêm: “...”.

Người này có nét giống với Tổng giám đốc Lâm Châu của Bất động sản Thần Hoa trong ảnh lúc trước nhưng dường như trẻ hơn một chút...

Trong lòng Bùi Khiêm “bộp” một tiếng.

Nhớ ra rồi, đây chính là Lâm Thường - con trai thứ ba của Lâm Chính Nam. Hình như hắn là Tổng giám đốc của Công ty TNHH điện ảnh và truyền thông Thần Hoa.

Bùi Khiêm lặng lẽ uống hết rượu trong ly.

Lâm Thường có chút bất ngờ.

Dường như tổng giám đốc Bùi này thực sự không đơn giản.

Có người thanh toán thì chắc chắn chi phí tiêu dùng của mọi người sẽ tăng lên. Một đêm có khi phải tốn mấy trăm nghìn.

Đối với Lâm Thường đây chẳng phải chuyện gì to tát, hắn chỉ xem nó như món quà gặp mặt nho nhỏ dành cho tổng giám đốc Bùi thôi.

Huống hồ hắn thực sự cảm thấy Trần Lũy hát khá hay.

Điều khiến hắn tò mò chính là phản ứng của tổng giám đốc Bùi.

Vậy mà hắn lại hoàn toàn chẳng có hành động gì cả, thậm chí ánh mắt nhìn về phía mình còn có ba phần cảnh giác.

Không bị lợi ích trước mắt làm cho choáng váng đầu óc, đứng trước thành công vang dội như vậy mà vẫn duy trì được sự điềm tĩnh, thậm chí còn duy trì cảnh giác, đề phòng nguy hiểm bất cứ lúc nào... với ý tốt không rõ lai lịch.

“Quả nhiên đúng với những gì A Vãn nói, hắn đúng là một nhân tài ưu tú.” Lâm Thường khen thầm trong lòng.

Bùi Khiêm lại hung dữ đặt ly rượu lên bàn, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.

Ta và nhà họ Lâm các ngươi không đội trời chung!!!

“...”.

Hết chương 264.
Bình Luận (0)
Comment