Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm.
Bây giờ không lỗ được nữa rồi mà kiếm được càng nhiều thì chuyển hóa được càng nhiều.
Nếu nghĩ vậy thì ngược lại hắn nên cảm ơn Lâm Thường. Hành động này ít nhất có thể khiến hắn kiếm thêm được mấy nghìn đồng tài sản cá nhân.
Đây rõ ràng là việc đáng mừng nhưng sao hắn lại chẳng thấy vui tẹo nào vậy...
Bùi Khiêm cảm thấy rất buồn.
30 tháng 6, ngày kết toán.
Bùi Khiêm uống một ngụm Coca nhưng nước có gas cũng không thể mang lại niềm vui cho hắn.
Ba ngày nay, mức độ sôi động của cửa hàng chính quán cà phê internet Netfish đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, fan của Trần Lũy từ khắp nơi đổ về điên cuồng gọi đồ uống rồi lại phát thưởng.
Mắt thấy việc thua lỗ đã chẳng còn hy vọng, Bùi Khiêm chỉ đành rúc trong phòng trọ của mình tự kỷ hai hôm.
Trong hai ngày này Bùi Khiêm vẫn luôn suy nghĩ về một câu hỏi.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu nhỉ?
Dường như cứ mỗi lần đến thời khắc quan trọng là lại thất bại chỉ trong gang tấc...
Từ lúc có được cái hệ thống rác rưởi này cho đến giờ, hắn chỉ thành công lỗ đúng một lần, lại còn lỗ có 200 nghìn đồng.
Chút tiền này hắn kiếm được 2 triệu là kiếm lại được rồi.
Hoàn toàn đi ngược với kịch bản trong tưởng tượng của Bùi Khiêm...
Vốn dĩ ban đầu Bùi Khiêm còn cảm thấy có hệ thống rồi, từng phút bản thân đều có thể thua lỗ thành tỷ phú. Nhưng hiện tại xem ra quỹ hệ thống thì không ngừng tăng trưởng nhưng tài sản cá nhân cơ bản vẫn giậm chân tại chỗ, đến giờ còn chưa vượt qua 100 nghìn...
“Kỳ lạ ghê, theo lý mà nói thì mình làm gì nghèo đến vậy.”
“Nhưng vì sao mình lại nghèo đến thế cơ chứ...”.
Bùi Khiêm thấy hơi hoài nghi nhân sinh.
Phương châm chắc là không sai.
Trước khi chu kỳ này bắt đầu, Bùi Khiêm hoàn toàn không ngờ bản thân lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế.
Cho dù là sự nổi tiếng của “Pháo Đài Trên Biển” hay là đòn phản công của quán cà phê internet Netfish, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của Bùi Khiêm.
Nếu Bùi Khiêm sớm biết bản thân không lỗ được thì có khi hắn đã nghĩ cách để kiếm được nhiều tiền hơn rồi, nhưng hắn làm gì có khả năng không cần đoán cũng biết!
Hơn nữa đối với Bùi Khiêm của hiện tại, thực ra 100 nghìn với 200 nghìn cũng chẳng khác nhau là mấy.
Hiện tại chỉ cần những khoản chi tiêu có dính dáng đến công việc, Bùi Khiêm đều có thể chi trả bằng hệ thống. Những khoản hắn cần chi chủ yếu là một số chi phí tiêu dùng và hưởng thụ không liên quan gì đến công việc cũng như trợ cấp cho gia đình.
Mỗi lần kiếm được 100 nghìn còn chẳng bằng một lần lỗ 600, 700 nghìn.
Số vốn ban đầu của hệ thống đã đạt mức 5 triệu rồi, lần sau nó còn tăng nữa. Có một con số lớn như vậy để làm vốn, theo lý mà nói việc thua lỗ 600, 700 nghìn có lẽ cũng không quá khó.
Vậy mà vẫn không lỗ, tức ghê!
“Lẽ nào thực sự phải dựa vào 1% lợi nhuận đáng thương để kiếm tiền ư? Thế thì thảm quá đó?”
“Ta không cam tâm!”
Bùi Khiêm còn đang rối rắm, màn hình hệ thống đã tự động xuất hiện.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỉ lệ chuyển hóa thua lỗ 1:1’
‘Sắp kết toán...’
‘Quỹ hệ thống: 7,36 triệu (tăng 2,36 triệu)’
‘Tài sản cá nhân: 45256,4’
‘Đang kết toán...’
‘Đang tiến hành chuyển đổi Tài phú’
‘Quỹ hệ thống: 7,36 triệu’
‘Tài sản cá nhân: 71299,78 (tăng 23675,8 x 110%)’
Bùi Khiêm cũng đến cạn lời.
Bận rộn suốt hai tháng mà chỉ chuyển hóa được hơn 200 nghìn, còn ít hơn cả lần trước...
Khó chịu!
Nhìn thấy tài sản cá nhân đáng thương này, Bùi Khiêm không nhịn được mà nảy ra một suy nghĩ khác.
“Hay là nghỉ ngơi một chút, lười biếng một chu kỳ?”
“Giờ mấy tựa game đều đang tiếp tục kiếm tiền, chỉ riêng doanh thu hàng tháng của ‘Pháo Đài Trên Biển’ cũng đã vượt mức chục triệu rồi, lại thêm nền tảng chính thức cho mình tỷ lệ phân chia cao như vậy, mỗi tháng cũng kiếm được 7 8 triệu.”
“Giờ cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish cũng kiếm ra tiền rồi. Tuy các chi nhánh khác vẫn thua lỗ nhưng lỗ ít hơn so với trước kia nhiều.”
“Như vậy tính ra, nếu mình không làm gì cả hoặc làm bừa một dự án đầu tư thấp, lợi nhuận thấp thì dù có duy trì chi tiêu hiện tại, mỗi tháng vẫn có thể dễ dàng kiếm được 5, 6 triệu.”
Bùi Khiêm không hề tính tới việc cắt giảm chi tiêu.
Bùi Khiêm không làm được mấy việc như săm soi cắt giảm phúc lợi nhân viên để chuyển hóa thành tài sản cá nhân.
Một mặt là hắn không vứt bỏ được người này, mặc khác là hiệu suất quá kém.
Cắt giảm 400 nghìn tiền phúc lợi của nhân viên để chuyển đổi thành 4000 đồng cho bản thân, đây là việc một con người có thể làm ra ư?
Nhưng dù có duy trì các khoản chi hiện tại thì Bùi Khiêm vẫn kiếm được tiền.
“Giả sử chu kỳ kết toán sau là 2 tháng, mỗi tháng gom góp được 5 triệu thì đến lúc kết toán ta cũng chuyển đổi được 100 nghìn đồng. Vậy chẳng lãi hơn là giờ ta lo lắng đủ đường nghĩ cách tiêu tiền, kết quả cuối cùng cũng chỉ chuyển đổi được 20 nghìn đồng thôi à?”
Bùi Khiêm bỗng cảm thấy lười biếng có vẻ cũng là một lựa chọn không tồi?
Đồng thời trong khi hắn đang suy nghĩ, dòng chữ trên màn hình hệ thống liên tục chuyển động.
‘Thời gian kết toán lần sau: 120 ngày sau’
‘Quỹ hệ thống sắp được bổ sung, kim ngạch mục tiêu: 8 triệu’
‘Quỹ hệ thống: đang bổ sung 63457,6...’
‘Hoàn tất việc bổ sung quỹ hệ thống’
‘Quỹ hệ thống: 8 triệu’
‘Tài sản cá nhân: 71299,78’
‘Nhiệm vụ đặc biệt của chu kỳ này: có lãi có lỗ mới là kinh doanh. Dường như ký chủ quá chấp nhất với lợi nhuận tạm thời, đó hoàn toàn không phải tâm thái của một thiên tài kinh doanh. Đề nghị đợt kết toán sau đạt một lần thua lỗ.’
‘Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt: bất ngờ bí ẩn trong quy tắc hệ thống.’
Vừa rồi Bùi Khiêm còn đang định làm biếng một chu kỳ, giờ hắn lập tức khựng lại.
Hắn đọc kỹ nhiệm vụ đặc biệt của chu kỳ này rồi không nhịn được mà muốn chửi thề.
“Đm hệ thống!”
“Dường như ký chủ quá chấp nhất với lợi nhuận tạm thời” là cái quần què gì!