Nếu hướng đi này có thể thành công thì một game thua lỗ mấy triệu cũng chẳng thành vấn đề!
Còn về phần Game Thương Dương...
Nhìn vào tình hình trước mắt, nó vẫn liên tục thua lỗ. Điều này chứng minh kế hoạch của Bùi Khiêm tương đối thành công, tạm thời không cần để ý đến nó.
Nếu sau này gặp được công ty quý báu liên tục thua lỗ kiểu này thì Bùi Khiêm cũng không ngại việc thu mua thêm mấy cái đâu.
Ngoại ra còn phải mở rộng thêm một số lĩnh vực mới nữa.
Việc thử nghiệm Takeaway Netfish coi như khá thành công, nhưng mức độ thua lỗ vẫn chưa đủ lớn.
Còn quán cà phê Internet Netfish...
Nghiêm túc mà nói, cửa hàng chính hot lên là vì Trần Luật. Điều này rất phi lý, đến giờ Bùi Khiêm vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Nhưng giờ chỉ có cửa hàng chính trở thành địa điểm check-in thôi, các cửa hàng khác vẫn đang trong tình cảnh lỗ nhẹ.
Cho nên có lẽ hướng chính là mở cửa hàng trực tiếp thì không thành vấn đề, chỉ là trên phương diện mức độ thao tác cụ thể đã xuất hiện một vài vấn đề nhỏ, hơn nữa số Tổng giám đốc Bùi quả thực hơi nhọ.
Do đó cửa hàng trực tiếp có thể mở tiếp.
Trừ việc trước đây hắn đã định mở một nhà hàng cao cấp chỉ để tiêu tiền đột xuất từ lâu, Bùi Khiêm còn định làm về logistics và kho bãi, cũng tức là chuyển phát nhanh đó.
Nếu thật sự có thể năm nào cũng thua lỗ như JD thì Bùi Khiêm có nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Hơn nữa làm thêm ngành cần nhiều nhân lực thế này thì mỗi nhân viên lại có thêm một phần phúc lợi rồi, lúc muốn tiêu tiền gấp cũng có ưu thế hơn.
...
Bùi Khiêm sắp xếp lại ý tưởng, hắn cảm thấy hình như chu kỳ sau muốn thua lỗ cũng không khó!
Vậy bắt đầu từ chuyện đầu tiên là kiếm thêm thu nhập thôi!
Sự thật chứng minh, muốn kiếm tiền thì không thể trông cậy hết vào hệ thống được. Bùi Khiêm bán sức lao động của mình để đổi lấy thù lao, chỉ cần đừng quá đáng quá với không ác ý moi tiền của quỹ hệ thống thì hệ thống sẽ không ngăn cản đâu.
Còn cụ thể trả lương bao nhiêu thì bị tính là mòi tiền từ quỹ hệ thống...
Thì còn phải hỏi hệ thống.
Bùi Khiêm thầm hỏi trong lòng: “Nếu ta đầu tư mở một công ty, dùng sức lao động của mình để đổi lấy mức lương hợp lý thì mức lương cao nhất ta có thể đưa ra cho bản thân là bao nhiêu?”
“Quyết định dựa trên năng lực nghiệp vụ thực tế và số giờ làm việc của ký chủ.”
Bùi Khiêm: “...”
Nghe có vẻ không khả quan lắm.
Năng lực nghiệp vụ thực tế của Bùi Khiêm... căn bản bằng không.
Mặc dù Bùi Khiêm cảm thấy làm ông chủ có vẻ khá dễ nhưng nếu thực sự phải gánh vác một trách nhiệm cụ thể nào đó thì không ổn đâu.
Đây có lẽ được coi là mức lương cao nhất mà Bùi Khiêm có thể nhận được khi buông bỏ tất cả thân phận, chức vị để phỏng vấn vào một công ty.
Hơn nữa còn phải làm việc theo thời gian làm việc thông thường mới có thể nhận được bằng ấy tiền.
Ví dụ giờ Bùi Khiêm đi rửa bát cho đến quán cơm, một tháng cùng lắm kiếm được hai ba nghìn đồng, hơn nữa mỗi ngày còn phải thành thật làm đủ tám tiếng trở lên.
“Vậy cũng quá không đáng tin rồi!”
“Chẳng phải vì ta không có kỹ năng nghiệp vụ nên mới trông cậy vào hệ thống sao!”
Quả nhiên ở phương diện này hệ thống chẳng có tí tình cảm gì cả.
Nhưng Bùi Khiêm nghĩ lại thì thấy hình như quy định này cũng có sơ hở.
Một vài công việc tương đối đơn giản, năng lực nghiệp vụ cũng khá dễ phân định như rửa bát, làm phục vụ trong nhà hàng... đều có mức lương cố định.
Nhưng nếu là những việc khá trừu tượng, phức tạp thì sao?
Ví dụ như... làm diễn viên.
Lương của ảnh đế và đào kép có thể chênh nhau mấy chục nghìn lần. Hơn nữa dù là diễn viên có trình độ khá, mức lương cũng sẽ chênh lệch rất lớn vì nhận phim khác nhau.
Vậy hệ thống sẽ tính thế nào?
Phụ đề của hệ thống nhanh chóng xuất hiện: “Hiện tại mỗi ngày tối đa ký chủ kiếm được 1500. Tùy theo kỹ năng diễn xuất, độ nổi tiếng và các yếu tố khác sẽ được tăng lương.”
“Nếu một công ty không liên quan tới quỹ hệ thống thuê ký chủ, chỉ cần không khiến người khác nghi ngờ thì hệ thống không hạn chế.”
Bùi Khiêm sửng sốt.
Sao lại đối xử khác biệt như vậy chứ?
Hắn ngẫm lại thì cũng nghĩ hiểu ra.
Đây là cách chữa cháy của hệ thống để đề phòng Bùi Khiêm “bòn tiền” của quỹ hệ thống.
Ví dụ như Bùi Khiêm tự mua một công ty điện ảnh và truyền hình rồi bỏ ra một triệu đồng để mời bản thân đóng phim là không được, hành động này sẽ thuộc về ác ý moi tiền quỹ hệ thống.
Nếu hắn tự bỏ tiền thì thù lao một ngày cùng lắm là 1500 đồng. Hồi trước mỗi ngày quay một tập “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” thì thù lao là 1000, định giá trong phạm vi này nên hệ thống chẳng hề cấm đoán.
Tính ra nếu một tháng 30 ngày có 10 ngày quay phim thì có thể kiếm được mười lăm nghìn đồng.
So với mức thu nhập hiện tại của Bùi Khiêm thì không tính là ít nhưng... hình như cũng không thể coi là nhiều.
Còn nếu Bùi Khiêm đi quay phim ở công ty không liên quan đến quỹ hệ thống, vậy thì người ta cho Bùi Khiêm bao nhiêu tiền, hệ thống cũng sẽ không quan tâm.
Dù sao chuyện đó chẳng dính dáng gì tới việc ác ý chuyển đổi quỹ hệ thống rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là Bùi Khiêm có thể muốn làm gì thì làm.
Công ty không liên quan gì đến quỹ hệ thống có lẽ cũng không quen Bùi Khiêm, sao có thể cho hắn mức thù lao cao như vậy được.
Bùi Khiêm cũng không thể làm những việc như trao đổi lợi ích hay ám chỉ vì hệ thống có một lệnh cấm là không được để bất cứ ai nghi ngờ hoặc thách thức sự tồn tại của hệ thống.
Nói cách khác đối phương nhất định phải cam tâm tình nguyện, chẳng chút hoài nghi đưa ra mức thù lao hợp lý cho Bùi Khiêm mới được.
Nếu vậy thì trả cao bao nhiêu hệ thống cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng điều kiện này rất khó đạt được.
“Đúng là rất chặt chẽ cẩn thận, con đường có thể đi cơ bản đều đã bị chặn kín rồi.”
Bùi Khiêm lại có một ý tưởng mơ hồ nhưng việc này cần có người phối hợp nên tạm thời chỉ có thể từ bỏ.