Lúc này điện thoại vang lên, là Mã Dương gọi tới.
“Anh Khiêm! Tổng giám đốc Lâm nói hy vọng có thể gặp ngươi một lần, bàn mấy chuyện với ngươi, hay là ngươi đến đây một chuyến được không?”
...
...
Chi nhánh quán cà phê Internet Netfish.
Lần này Lâm Thường và Bùi Khiêm không chọn gặp mặt ở cửa hàng chính vì nơi đó vừa nhiều người lại quá ồn ào.
Vậy nên Mã Dương mới đề xuất hai người gặp mặt ở chi nhánh khác.
Bùi Khiêm bước tới cửa chi nhánh rồi đẩy cửa vào.
Có thể thấy rõ là nhiều người hơn trước rất nhiều.
Nguyên nhân rõ ràng là vì Trần Luật.
Bởi vì Trần Luật đã trở thành hiện tượng trong “The Voice Trung”. Câu chuyện của hắn và quán cà phê Internet Netfish cũng được khán giả bàn tán xôn xao, vô hình trung đã đánh bóng tên tuổi cho quán cà phê Internet Netfish.
Đa số fan hâm mộ đều đổ về cửa hàng chính của quán cà phê Internet Netfish rồi, dù sao đó mới là nơi Trần Luật từng ở.
Nhưng những chi nhánh khác cũng được hưởng lợi từ việc đánh bóng tên tuổi này.
Vốn dĩ rất nhiều người đều cảm thấy quán cà phê Internet Netfish thu phí quá đắt nhưng giờ đều vui vẻ trả giá cao cho thương hiệu quán cà phê Internet Netfish.
Đương nhiên vì vấn đề lựa chọn địa điểm nên gần đây mới có nhiều khách hàng có khả năng chi trả mạnh đến vậy, do đó mấy chi nhánh của quán cà phê Internet Netfish vẫn đang quanh quẩn giữa có thể thu hồi vốn và không thể thu hồi vốn.
Bùi Khiêm ngồi đối diện Lâm Thường.
Mặc dù hắn vừa vung tay đã ném mấy trăm nghìn vào quán cà phê Internet Netfish rồi nhưng Bùi Khiêm không hề biết ơn hắn, dù sao đến tay mình cũng chỉ còn mấy nghìn đồng thôi...
Lâm Thường hiển nhiên cũng không để ý đến số tiền này.
“Tổng giám đốc Bùi, rất vui được gặp ngươi.”
“Khoảng thời gian này em gái ta đã được ngươi chăm sóc. Việc bao quán hôm đó chỉ là món quà cảm ơn nho nhỏ thôi.” Lâm Thường cười nói.
Vừa nhắc tới chuyện này Bùi Khiêm lại tức giận.
Đúng là ngươi đã tiêu mấy trăm nghìn nhưng số tiền đó lại không rơi vào tay ta!
Bùi Khiêm mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, ngươi nói vậy thì không có thành ý quá. Rõ ràng ngươi đã tốn mấy trăm nghìn để làm màu trước mặt mọi người, sao có thể coi đó là quà cảm ơn được.”
Lâm Thường sửng sốt rồi cười ha ha nói: “Cũng đúng cũng đúng.”
Một câu nói đùa khiến hai người vốn xa lạ thân thiết hơn một chút.
Lâm Thường xúc động nói: “Em gái ta từ nhỏ đã là đứa bướng bỉnh nhất trong mấy anh em. Ngay cả cha cũng hết cách với nàng nhưng nghe nói nàng ở chỗ ngươi lại rất yên phận đáng tin, điều này khiến ta thực sự kinh ngạc. Vậy nên ta mới cố ý chạy tới Kinh Châu một chuyến, muốn xem thử Tổng giám đốc Bùi rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Bùi Khiêm: “...”
Nàng ở nơi này rất yên phận, rất đáng tin?!
Suýt chút nữa ta bị nàng hố chết rồi!
Trong lòng Bùi Khiêm có mười nghìn câu bóc phốt nhưng hắn chỉ lặng lẽ uống một ngụm cà phê, hắn quyết định không trả lời để nối tiếp đề tài.
“Hình như bác nhà không muốn để nàng tiếp tục theo ngành game.”
Bùi Khiêm tự nhiên như không thăm dò một câu.
Giờ hắn không biết người làm anh như Lâm Thường rốt cuộc có thái độ giống cha Lâm Vãn hay không, hắn cũng không biết tình hình trong nhà mấy người này ra sao.
Hỏi qua một chút để làm rõ tình hình, cũng có thể biết được ý nghĩ của Lâm Thường.
Có vậy lúc tiễn Lâm Vãn đi mới không gặp phải rắc rối.
Lâm Thường thấy hơi bất lực: “Ta cũng rất rối rắm vì chuyện này.”
“Theo lý thuyết, hành vi hiện tại của A Vãn chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu nàng đồng ý quay về thừa kế sản nghiệp trong nhà thì hoàn toàn có thể tự bỏ tiền mở một công ty game.”
“Nhưng con người nàng khá cứng đầu, cứ nhất định phải đích thân làm nhà thiết kế mới được.”
“Về mặt lý trí, ta đồng ý với quan điểm của cha ta hơn; nhưng xét về mặt tình cảm, ta hiểu lựa chọn của A Vãn.”
“Dù sao... trước đây ta cũng ước mơ làm ca sĩ chính cho ban nhạc. Giờ nghĩ lại vẫn hơi hối hận vì khi đó không kiên trì...”
Khóe miệng Bùi Khiêm giật giật.
Được đấy, bốn anh em các ngươi ai cũng đa tài đa nghệ, sở thích phong phú ghê.
Thấy Lâm Thường có ý đó, lúc đầu hắn cũng muốn theo đuổi ước mơ, kết quả không lay chuyển được cha hắn nên bị ép phải buông bỏ ước mơ làm ca sĩ chính cho ban nhạc để về thừa kế gia sản, làm tổng giám đốc của công ty TNHH điện ảnh và truyền thông Thần Hoa.
Lâm Thường uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Thực ra ta thấy để A Vãn học hỏi kinh nghiệm, trải qua một số chuyện cũng là chuyện tốt.”
“Một là nàng vẫn còn trẻ, nàng có thời gian để phung phí; hai là rèn luyện nhiều hơn chút, sau này tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc mới không lúng túng.”
“Cho nên xin Tổng giám đốc Bùi chăm sóc A Vãn nhiều hơn.”
“Có thể việc này sẽ tạo thêm phiền phức cho ngươi, ta thực sự rất áy náy. Chi bằng vậy đi Tổng giám đốc Bùi, Đằng Đạt là công ty game, ta cũng rất thích game ‘Pháo Đài Trên Biển’ này.”
“Ta mua năm trăm Hỏa Kỳ Lân để bày tỏ tấm lòng thì sao?”
Bùi Khiêm sửng sốt.
Năm trăm Hỏa Kỳ Lân?
Đó là hơn bốn trăm nghìn đấy!
Ngươi đưa luôn hơn bốn trăm nghìn cho ta thì tốt biết bao, mẹ nó mua Hỏa Kỳ Lân làm gì!
Hiển nhiên trong khái niệm của Lâm Thường, mua Hỏa Kỳ Lân chẳng phải tương đương với việc trực tiếp đưa tiền cho Bùi Khiêm sao? Hơn nữa còn tăng số liệu cho doanh thu game, tốt biết bao.
Nhưng đối với Bùi Khiêm thì mịe nó đúng là lỗ nặng mà. Hơn bốn trăm nghìn sau khi phân chia 3:7 rồi lại chuyển đổi theo tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận thì số tiền thật sự đến tay hắn cũng chỉ có hơn hai nghìn đồng...
“Không cần đâu.”
Bùi Khiêm duy trì biểu cảm lạnh nhạt, tốc độ nói của hắn không nhanh không chậm: “Nếu Tổng giám đốc Lâm thật sự muốn bày tỏ tấm lòng thì ta có một đề nghị.”
“Gần đây ta đang muốn chi tiền làm một thí nghiệm, nếu Tổng giám đốc Lâm có thể thanh toán giúp ta thì ta cũng không ngại đâu.”
Lâm Thường sửng sốt sau đó hắn để lộ ra biểu cảm hết sức hứng thú.
“Chi tiền? Không thành vấn đề.”
“Tổng giám đốc Bùi cần bao nhiêu tiền?”