Bùi Khiêm lạnh nhạt nói: “Hai trăm nghìn. Trong đó một trăm nghìn là thù lao của ta, một trăm nghìn còn lại là chi phí đạo cụ, phim được quay dưới dạng video ngắn, tổng cộng hai mươi tập.”
“Nhưng Tổng giám đốc Lâm phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc khoản tiền này sẽ bị lãng phí.”
Lâm Thường tính toán sơ qua: “Thù lao của Tổng giám đốc Bùi chỉ có năm nghìn đồng một tập? Quá thấp, ta cho ngươi mười nghìn!”
Hắn vốn định dùng hơn bốn mươi nghìn để mua Hỏa Kỳ Lân nhưng nếu Bùi Khiêm có đề nghị tốt hơn thì cứ làm theo như lời Bùi Khiêm đi.
Lâm Thường nhìn biểu cảm bình thản của Bùi Khiêm, trong lòng hắn đã sáng tỏ.
“Đối với Tổng giám đốc Bùi, bốn trăm nghìn cũng chỉ như tiền tiêu vặt thôi.”
“Rõ ràng hắn định dùng bốn trăm nghìn này để vui, vừa hay nói đến vấn đề này với ta nên lập tức thuận nước đẩy thuyền, để ta bỏ ra khoản tiền này.”
“Đúng lúc vừa báo đáp được ân huệ cho hắn lại còn kéo gần quan hệ, không tồi.”
Lâm Thường lại rất vui vẻ, hắn cảm thấy Tổng giám đốc Bùi không xem mình như người ngoài!
Việc này giống như có hai người bạn tốt, sắp tới sinh nhật một người, bạn hỏi hắn muốn quà gì thì hắn đáp: “Gần đây ta ngắm được một game có giá hơn hai trăm, ngươi mua tặng ta đi!”.
Theo cách hiểu của Lâm Thường, bốn trăm nghìn này tương đương với một quà ra mắt của bạn thân cộng thêm quà cảm ơn của Lâm Vãn.
Còn Bùi Khiêm vẫn hơi hoảng hốt, vì kinh ngạc nên tạm thời hắn chưa biết nên bày ra biểu cảm gì.
Hệ thống cũng không cảnh cáo ta?
Lấy được hai trăm nghìn dễ vậy sao?
Vậy trước đó ta khổ sở chuyển hóa chút tiền đó rốt cuộc là để làm gì?
Tiễn Lâm Thường về, Bùi Khiêm nhanh chóng nhận được thông báo chuyển khoản.
Tổng cộng ba trăm ngàn, toàn bộ đều là tài sản cá nhân của Bùi Khiêm.
Rõ ràng hệ thống vốn không quản chuyện người khác tặng tiền cho Bùi Khiêm, chỉ cần nhận tiền hợp lý với không thu hút sự nghi ngờ của người khác về hệ thống là được rồi.
Nhưng số tiền này Bùi Khiêm không được tiêu hết mà phải lấy ra một khoản để mua đạo cụ, hơn nữa không thể lấy ra ít tiền được.
Nói trắng ra là vì không để Lâm Thường nghi ngờ Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm cũng không thể tiêu xài phung phí số tiền này rồi chẳng gây được tiếng tăm gì cả, nếu vậy chắc chắn là không hợp tình hợp lý rồi.
Có thể Lâm Thường hoàn toàn chẳng quan tâm Bùi Khiêm tiêu ba trăm ngàn này thế nào cũng có thể hắn sẽ quan tâm, chuyện này khó mà nói được.
Một khi Lâm Thường tâm huyết trào dâng hỏi đến, Bùi Khiêm phải có lí do thoái thác hợp lý. Tuy khả năng này không cao nhưng vẫn phải đề phòng ngộ nhỡ.
Vậy nên Bùi Khiêm lấy hai trăm ngàn thù lao đóng phim, còn một trăm ngàn đi mua ít đạo cụ, làm bộ làm tịch nhân tiện tạo chút thành quả.
Chuyện này chắc chắn sẽ thất bại nhưng chẳng sao, Lâm Thường sớm đã chuẩn bị tinh thần coi ba trăm ngàn này như muối bỏ bể rồi.
Chỉ cần Bùi Khiêm tỏ vẻ mình không thực sự cần chút tiền này để tiêu xài mà chỉ đang mua vui, khiến Lâm Thường không nghi ngờ chuyện này là được.
Nhìn ba trăm ngàn yên tĩnh nằm trong thẻ ngân hàng rồi lại nhìn tài sản cá nhân của bản thân đã biến thành hơn ba trăm bảy mươi ngàn, Bùi Khiêm không khỏi cảm khái.
Mở công ty cực khổ kiếm ra mười triệu mới chuyển hoá được mười ngàn nhưng làm tý nghề tay trái đã có hai trăm ngàn rồi.
Sau khi phát hiện ra việc này, dường như hắn càng không có lý do gì phải thông qua lợi nhuận để chuyển hoá thành tài sản cá nhân nữa rồi...
...
Ngày 7 tháng 1
Bùi Khiêm mở máy tính tra cứu thành tích của mình.
Ừm, toàn là điểm thấp...
“Ta thấy hình như mình bị lây lão Mã rồi.”
“Thôi kệ dù sao giờ ta còn bận lỗ tiền, lấy đâu ra thời gian cho việc học? Thi được thế này là tốt lắm rồi.”
Bùi Khiêm tự an ủi chính mình.
Hắn học chuyên ngành Khoa học xã hội nên thi cử chủ yếu phải học thuộc lòng, do đó qua môn cũng không khó.
Giờ Bùi Khiêm chưa định nghỉ học.
Không phải vì hắn muốn có trong tay tấm bằng tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp không có ý nghĩa gì với hắn cả, chủ yếu là... nghỉ học rồi hắn cũng chẳng có việc gì để làm.
Bây giờ mỗi ngày Bùi Khiêm lên lớp đều tuỳ tâm trạng, lười thì ở phòng trọ ngủ một giấc thật ngon rồi chơi game. Chỉ trước khi kết toán hắn mới cần đến công ty theo dõi tình hình, cố gắng để thua lỗ.
Dù nghỉ học thì cả ngày hắn cũng chỉ ở trong phòng trọ thôi, cuộc sống chẳng thay đổi gì cả.
Hơn nữa Bùi Khiêm không muốn để lộ thân phận của mình.
Đến giờ rất nhiều người xung quanh, kể cả một vài bạn học đều chỉ biết Bùi Khiêm đã tham gia diễn xuất trong “Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi”. Mọi người xem hắn như một hotboy mạng nhưng không hề hay biết hắn chính là ông chủ của Đằng Đạt.
Nỗi băn khoăn của Bùi Khiêm chủ yếu đến từ ba khía cạnh.
Thứ nhất là vấn đề về phía cha mẹ.
Thứ hai, nếu biết Bùi Khiêm là ông chủ, có lẽ quan hệ với bạn học của hắn cũng sẽ trở nên tệ hại. Đến lúc đó cả ngày ở trong trường học đều có người chạy đến nhờ Bùi Khiêm tìm việc hoặc mượn tiền thì phiền phức lắm.
Thứ ba, tuy Bùi Khiêm là ông chủ nhưng thực tế tài sản cá nhân có thể sử dụng quá ít. Hắn sợ lỡ có người mang tâm lý chán ghét người giàu hoặc những người não tàn cứ chú ý đến hắn rồi phát hiện ra manh mối lại làm lớn chuyện.
Bùi Khiêm không thể để lộ sự tồn tại của hệ thống nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hắn vẫn nên cố gắng hết sức không để quá nhiều người biết được thân phận của mình thôi, không thể tạo thêm những mối nguy không cần thiết được.
Cuộc sống hiện tại đang rất thoải mái, tạm thời Bùi Khiêm không định thay đổi.
Đương nhiên nếu thỉnh thoảng có thể lỗ mấy triệu thì càng tốt.
Rất nhanh đã sắp nghỉ hè, rất nhiều bạn học thi xong kiểm tra thành tích xong đã về quê trước rồi, mà con đường thua lỗ của Bùi Khiêm trong chu kỳ mới chỉ mới bắt đầu.
Bùi Khiêm chuẩn bị lập bảng để tính toán tình hình lãi lỗ trước mắt của từng hạng mục rồi hoạch định con đường thua lỗ trong tương lai.