Hắn mở Excel viết hai dòng rồi lại mở trình duyệt lên tra cứu tài liệu. Sau đó theo thói quen, hắn mở Ailidao bắt đầu cày phim.
Bất giác đã hơn một tiếng trôi qua.
“Ơ, hồi nãy mình định làm gì vậy ta?” Bùi Khiêm đột nhiên thắc mắc.
Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Khiêm vang lên.
Nhìn thấy cái tên trên màn hình, Bùi Khiêm không khỏi sửng sốt.
“Ủa... thầy Trương?”
Là Trương Duy, giáo viên phụ đạo trường hắn.
Bùi Khiêm hơi buồn bực, Trương Duy có chuyện gì mà lại gọi có hắn nhỉ?
Hắn không hề đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì trong trường. Với thành tích này thì chắc tiền học bổng với khen thưởng cũng không thể rơi vào tay hắn, những việc khác... lại càng không thể.
Giọng điệu Trương Duy rất hòa nhã: “Bùi Khiêm à, ta nghe nói hình như ngươi từng quay một phim ngắn rồi còn tham gia vào một phòng làm việc nào đó, trước mắt đã tạo được chút danh tiếng rồi phải không?”
Bùi Khiêm chợt hiểu ra, là đang nói đến chuyện phòng làm việc Phi Hoàng.
Hắn đã tham diễn trong phim ngắn “Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi”. Hơn nữa bình thường quanh năm hắn đều không ở ký túc xá, đám bạn học của hắn ai cũng biết.
Cho nên đám bạn học đều cho rằng hắn đang bận làm việc trong phòng làm việc này, tin tức thông qua đủ loại đường truyền đến tai Trương Duy.
Bùi Khiêm dứt khoát thừa nhận luôn: “Đúng ạ, có chuyện gì sao thầy Trương?”
“Không tệ không tệ, bình thường thấy ngươi khiêm tốn không khoe khoang, thì ra là bận rộn sự nghiệp. Vậy mà vẫn duy trì được thành tích ưu tú trong lớp, có bản lĩnh!”
Thành tích ưu tú trong lớp cái quần què gì!
Rõ ràng chỉ đủ qua môn thôi mà...
Trương Duy khen một lượt, khen đến mức Bùi Khiêm cũng thấy ngại.
Chuyện này cũng bình thường, thực ra trong đại học rất nhiều giáo viên phụ đạo đều không quan tâm đến thành tích của sinh viên. Ngược lại, họ quan tâm đến tỉ lệ việc làm hơn.
Ví dụ Bùi Khiêm sau khi tốt nghiệp đại học bảo đảm có thể tìm được việc làm ngay lập tức, chắc chắn sẽ không tồn tại vấn về việc làm nên giáo viên phụ đạo như Trương Duy cũng có thể bớt lo hơn.
Có điều Trương Duy khen thế này rõ ràng là có mục đích khác.
“Chuyện là thế này, giờ cũng sắp đến mùa tốt nghiệp rồi, một vài sinh viên năm tư ưu tú của học viện chúng ta vẫn chưa tìm được việc làm. Không biết ngươi có thể tiến cử với lãnh đạo bên phía phòng làm việc của ngươi rồi giới thiệu đôi chút về vấn đề việc làm của các ngươi được không?”
Học sinh ưu tú? Vậy ngươi hỏi sai người rồi.
Bùi Khiêm vô thức muốn thoái thác: “Tham gia ngày hội việc làm của trường không được sao?”
Trương Duy ho khan hai tiếng: “Ngày hội việc làm... đương nhiên chưa tìm được công việc phù hợp lắm, nếu không cũng chẳng dây dưa đến giờ.”
Bùi Khiêm lập tức hiểu ra.
Ồ, ra là không tìm được việc!
Rõ ràng “học sinh ưu tú” trong lời Trương Duy chỉ là cách nói hoa, suýt nữa thì tạo ra hiểu lầm thôi.
Thực tế phải là “học sinh còn sót lại sau ngày hội việc làm” mới đúng...
Tuy rằng đại học Hán Đông là một trường đại học trọng điểm, tỉ lệ việc làm đạt đến tầm 90% nhưng vẫn có một nhóm sinh viên không tìm được việc làm, đây là điều hết sức bình thường.
Hơn nữa con số 90% này cũng khá ảo, dù sao năm nào cũng được gọi là “kỳ tốt nghiệp khó khăn nhất”. Tìm được một công việc vừa ý rất khó, phần lớn sinh viên đều tìm một công việc tạm bợ, có khi hai ba tháng là bỏ việc rồi.
Thậm chí chỉ xin vào cơ quan của thân thích cũng được xem là có công ăn việc làm rồi.
Đối với đại học, đặc biệt là những giáo viên phụ đạo như Trương Duy, nâng cao tỉ lệ việc làm cũng là một trong những vấn đề vô cùng nhức đầu. Tỉ lệ có việc được coi là thành tích của trường học và giáo viên, chắc chắn phải cố gắng mọi cách để nâng cao.
Ngoài việc để cho đám học sinh tích cực tham gia hội việc làm còn phải chủ động liên hệ với một vài công ty, giải quyết được người nào hay người ấy.
Rõ ràng Trương Duy muốn thông qua Bùi Khiêm để liên hệ với người phụ trách phòng làm việc Phi Hoàng xem thử có thể nghĩ cách sắp xếp cho một hai người trong đám học sinh còn sót lại này không.
Tuy rằng cơ hội không lớn nhưng nhỡ được thì sao?
Bùi Khiêm không khỏi mừng rỡ, vậy thì ngươi tìm đúng người rồi!
Đại học Hán Đông là trường đại học trọng điểm, người có thể thi đậu vào đây đều không phải kẻ ngu, điều này đúng là không sai.
Nhưng hiện tại đám người trong tay Trương Duy đều là những người đã bị các xí nghiệp loại ra một lần!
Giờ đang là mùa tốt nghiệp, cũng tháng 7 rồi, người được học lên thạc sĩ sớm đã ung dung thảnh thơi rồi; người đã tìm được việc thì có người đã nhậm chức, có người sắp nhậm chức, có người quyết định học tiếp lên nghiên cứu sinh, họ cũng nói rõ với giáo viên phụ đạo từ lâu rồi.
Hiện tại danh sách còn lại trên tay Trương Duy đều là một đám người muốn tìm công việc nhưng trải qua biết bao ngày hội việc làm vẫn không nhận được offer nào.
Đây chẳng phải hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Bùi Khiêm hay sao?
Bùi Khiêm lập tức nói: “Thầy Trương yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta. Hay ngươi gửi danh sách cho ta đi? Hoặc ngươi thông báo với bọn họ đến công ty phỏng vấn?”
Trương Duy không ngờ Bùi Khiêm lại đồng ý dứt khoát đến thế: “À được.”
Sau khi khách sáo mấy câu, Bùi Khiêm cúp máy.
Rất nhanh Trương Duy đã gửi CV của những người này vào mail của Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm nhấn vào xem thì thấy có nam có nữ, tổng cộng mười mấy người. Vì đều là chuyên ngành Khoa học xã hội nên nhiều nữ hơn một chút.
Đa số CV của họ đều rất sạch sẽ, cơ bản chưa từng đạt được thành tích vinh dự gì, ngay cả sở trường cũng không nhiều.
Về phần diện mạo, lịch sự mà nói thì cũng đều rất phổ thông.
Đây cũng là chuyện bình thường, nếu là em gái xinh đẹp thì sợ rằng dù chẳng có năng lực gì cũng sẽ có công ty đồng ý tuyển vào làm nhân viên hành chính bình hoa di động.
Những người còn “ế” đến tháng 7 cơ bản đều có những ưu điểm dưới đây:
Thành tích kém, không thể học lên thạc sĩ;