Ồ, ta hiểu rồi, là để kiếm thêm thật nhiều chia hoa hồng có phải không?
Rõ ràng, khoản chia hoa hồng 200 ngàn hàng tháng là một khoản thu nhập khá hậu hĩnh đối với Mạnh Sướng.
Cho tới bây giờ, Mạnh Sướng đã nếm được vị ngọt của chia hoa hồng rồi.
Làm việc tại Đằng Đạt, tùy tiện làm vài dự án tuyên truyền ngược là có thể nhận được khoản chia hoa hồng kếch xù, giờ làm việc cũng vô cùng tự do, muốn tới thì tới, muốn không tới thì không tới, loại công việc tốt như này đi đâu để tìm cơ chứ?
Cho nên, Mạnh Sướng hẳn là đã nhận ra sự vĩ đại của Đằng Đạt, thế nên có chút động lòng rồi.
Chí khí mạnh mẽ trước đây có lẽ đã cạn kiệt không còn gì rồi, chỉ muốn ở lại Đằng Đạt dưỡng lão mà thôi.
Lý do chính khiến hắn hỏi câu hỏi này là bởi vì hắn sợ rằng một khi bản thân nhận được chia hoa hồng đủ nhiều và thanh toán xong hết nợ nần thì sẽ phải rời đi, đến lúc đó sẽ không bao giờ tìm được một công việc nhẹ nhàng thoải mái như vậy nữa.
Cho nên mới nghĩ đến việc sau khi thanh toán xong hết nợ nần, vẫn sẽ tiếp tục ở lại, nhẹ nhàng thoải mái mà kiếm chia hoa hồng.
Sau khi Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu như ngươi đã thanh toán xong hết nợ, đương nhiên không cần thiết phải ở lại Đằng Đạt.”
Nói là không cần thiết, nhưng thực ra nó có nghĩa là “không nên ở lại Đằng Đạt”.
Bùi Khiêm nói điều này có hai tầng ý nghĩa.
Tầng thứ nhất là Mạnh Sướng ngươi có năng lực như vậy, hiện tại đã thanh toán xong hết nợ nần, đương nhiên phải nên ra ngoài mà thua keo này bày keo khác, cho dù tạm thời ngươi có thể cảm thấy mình muốn làm một kẻ lười biếng, nhưng với loại người như ngươi một khi thanh toán xong hết nợ nần, nhất định tâm tư sẽ lung lay, đến lúc đó loại tư tưởng muốn lười biếng này hơn phân nửa là sẽ thay đổi.
Cho nên, ta nhất định sẽ không giữ ngươi, bởi vì với tính cách này của ngươi, ta muốn giữ cũng không giữ được ngươi.
Tầng thứ hai là nếu như Mạnh Sướng thực sự thanh toán xong hết nợ nần thì Đằng Đạt cũng không cần hắn nữa.
Tại sao?
Bởi vì vào thời điểm Mạnh Sướng nhận được nhiều chia hoa hồng như vậy, điều đó có nghĩa là Đằng Đạt đã thực hiện rất nhiều dự án thất bại, đốt một lượng lớn kinh phí tuyên truyền. Mà khi đó, Bùi Khiêm cũng sớm đã đạt được mục tiêu của mình, trở thành tỷ phú rồi!
Đến lúc đó, Bùi Khiêm đã tự do về tài chính, về nghỉ hưu rồi.
Nói cách khác, Bùi Khiêm không còn phải suy nghĩ về việc làm thế nào để tiêu tiền và Đằng Đạt cũng có thể tiếp tục phát triển bình thường.
Vậy thì cần Mạnh Sướng để làm gì nữa chứ?
Cho nên, ngày Mạnh Sướng thanh toán xong hết nợ nần về cơ bản chính là ngày mà hắn và Đằng Đạt mỗi người đi một ngả, bởi vì hắn và Đằng Đạt đã không còn cần nhau nữa rồi.
Mạnh Sướng không khỏi kinh ngạc, thái độ của tổng giám đốc Bùi không thể rõ ràng hơn: Thanh toán xong hết nợ nần, ngươi sẽ phải rời đi!
Hắn sửng sốt một lúc rồi hỏi: “Thanh toán xong hết nợ nần khi nào cũng như nhau mà đúng không?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm.”
Đương nhiên là khi nào cũng như nhau, ngươi thanh toán xong hết nợ nần càng sớm, có nghĩa là đã hoàn thành càng nhiều tuyên truyền ngược, ta đây cũng sẽ trở thành tỷ phú nhanh hơn.
Sớm hơn hay muộn hơn thì cũng có gì khác biệt đâu?
Mạnh Sướng thì lại có chút bối rối.
Hắn vốn nghĩ rằng Bùi Khiêm sẽ nói những câu như “Đến lúc đó ngươi lại tự do rồi”, để hắn tự mình đưa ra lựa chọn.
Bằng cách đó, Mạnh Sướng có thể yên lòng mà thanh toán xong hết nợ nần. Để cho hắn lựa chọn, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn tiếp tục ở lại Đằng Đạt.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng tổng giám đốc Bùi thế mà lại nói như vậy.
Điều đó có nghĩa là gì?
Không phải tổng giám đốc Bùi xem ta là người nối nghiệp phương pháp tuyên truyền Bùi thị mà bồi dưỡng sao? Vậy tại sao hắn lại nói thanh toán xong hết nợ nần thì không cần thiết ở lại Đằng Đạt nữa chứ?
Điều này thật kỳ lạ, có chút không hợp với lẽ thường.
Nhưng Mạnh Sướng cũng không nói thêm gì nữa, vấn đề này rất huyền bí, chỉ với hai ba phút nhất định không thể hiểu rõ ràng, cũng không thể ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc Bùi không đi, để suy nghĩ về vấn đề này mãi được?
Vì vậy, hắn quyết định rời đi trước, sau đó từ từ suy nghĩ xem những lời này của tổng giám đốc Bùi rốt cuộc là có ý gì.
…
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Bùi, Mạnh Sướng đến bộ phận quảng cáo và tiếp thị, ngồi vào bàn làm việc của hắn.
Hắn không lập tức suy nghĩ một phương án tuyên truyền mới, mà trước tiên là trầm tư suy nghĩ về những lời nói trước đó của tổng giám đốc Bùi.
Thoạt nghe, lời nói của tổng giám đốc Bùi rất kỳ lạ, hoàn toàn không phù hợp với những suy luận trước đây của Mạnh Sướng về tổng giám đốc Bùi.
Nhưng Mạnh Sướng tin rằng tổng giám đốc Bùi chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nói điều này, đằng sau chắc chắn phải có logic nội hàm sâu sắc nào đó.
“Nếu muốn hiểu ý nghĩa sâu sắc của tổng giám đốc Bùi, nhất định phải bắt đầu từ cách bố trí tổng thể của tổng giám đốc Bùi.”
“Tổng giám đốc Bùi có một kế hoạch rõ ràng cho sự phát triển của Đằng Đạt, đó chính là bồi dưỡng cho những người phụ trách của các bộ phận, chia nhỏ một loạt các ‘bí tịch’ như phương pháp sản xuất game, phương pháp tuyên truyền và tiếp thị, phương pháp đầu tư, tinh thần Đằng Đạt, v.v. của chính bản thân, để truyền thụ cho những người phụ trách dưới trướng mình.
“Đợi sau khi tất cả những người phụ trách đều được đào tạo thành những nhân tài có thể tự mình đảm đương công việc, toàn bộ Đằng Đạt vẫn có thể duy trì lộ trình đã được thiết lập mà không cần phụ thuộc vào sự chỉ đạo của tổng giám đốc Bùi, khi đó tổng giám đốc Bùi có thể được tự do và về nghỉ hưu rồi.”
“Mà sự sắp xếp của tổng giám đốc Bùi dành cho ta, hẳn phải là người kế thừa và tuyên truyền cho ‘phương pháp tuyên truyền Bùi thị’.”