Phản ứng đầu tiên của Mạnh Sướng là có chút bối rối.
Cái gì, cái gì, cái gì thế này?
Không phải kế hoạch từ thiện này đã khá hoàn chỉnh rồi sao? Cung cấp dinh dưỡng cho trẻ em của các trường tiểu học nghèo là điều rất tốt mà!
Các nhà cung cấp và mấy trường tiểu học đều đã liên lạc xong hết rồi, không phải chỉ cần trực tiếp đi thực hiện là xong sao?
Tại sao lại có thêm hai yêu cầu ‘vẽ rắn thêm chân’ này nữa chứ?
Nhìn lại hai cái yêu cầu này.
Cái thứ hai liên quan đến yêu cầu về hiệu quả tuyên truyền, thật ra cũng có thể hiểu được đi, nhưng cái yêu cầu thứ nhất có hơi kỳ lạ.
Từ thiện là từ thiện mà kinh doanh là kinh doanh, tại sao từ thiện lại nhất định phải mang một ít tính chất kinh doanh chứ? Hơn nữa, từ thiện vẫn là mục tiêu hàng đầu như cũ, hoàn toàn không suy nghĩ đến việc bộ phận kinh doanh rốt cuộc có kiếm được tiền hay không?
Điều này không phải là có chút mâu thuẫn sao?
Thật sự hoàn toàn đoán không ra tổng giám đốc Bùi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà!
Nhưng sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Mạnh Sướng lại trở nên phấn khích.
Mặc dù hắn vẫn chưa biết ý định thực sự của tổng giám đốc Bùi, nhưng hắn đã cảm nhận được điều gì đó: Tổng giám đốc Bùi đã ngày càng coi trọng hắn hơn rồi, độ khó của nhiệm vụ được giao cho hắn đã được tăng thêm một bậc!
Nhiệm vụ lần này đáng để nghiên cứu kỹ lưỡng.
Hơn nữa, khi vừa nghe nói lần này là chịu trách nhiệm tuyên truyền về một dự án từ thiện, Mạnh Sướng tự nhiên có chút liên tưởng.
Lần trước đến đây, tổng giám đốc Bùi đã ám chỉ rằng Mạnh Sướng nhất định phải đi theo con đường đúng đắn. Nếu như đi sai đường mà trả xong hết nợ nần, thì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Đằng Đạt.
Ngắn ngủn chỉ nửa tháng sau, tổng giám đốc Bùi đã yêu cầu hắn làm tuyên truyền cho một dự án từ thiện.
Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Không, sao có thể là trùng hợp được! Đây gần như là một tuyên bố rõ ràng!
Rõ ràng là hơn phân nửa tổng giám đốc Bùi đã đoán được rằng hắn đang kiếm thêm khoản thu nhập thông qua nhiều cách khác nhau, đây chính là cơ hội để hắn bù đắp lỗi lầm của mình!
Lúc trước, Mạnh Sướng đã nghĩ tới, có nên đem mấy thứ tiền tài bất nghĩa này cho đi, làm điều gì đó trong khả năng của mình hay không.
Một mặt là muốn yên tâm, về mặt khác cũng là cân nhắc, nếu như sau này tổng giám đốc Bùi phát hiện ra, thấy mình dùng tiền để làm việc tốt thì cũng sẽ khoan dung độ lượng một chút.
Nhưng Mạnh Sướng đã suy nghĩ về điều đó khi đang lên kế hoạch tuyên truyền cho “Quỷ Tướng 2”, sau khi suy nghĩ nửa tháng, hắn vẫn không có ý tưởng nào hay cả.
Có rất nhiều cách để làm từ thiện, nhưng tổng giám đốc Bùi sẽ tương đối tán thành phương pháp cụ thể nào hơn nhỉ? Thật sự rất khó để nói.
Bây giờ không sao rồi, không cần lo lắng nữa, tổng giám đốc Bùi đã sắp xếp xong hết mọi việc rồi!
Xem ra bản thân đã đánh giá thấp tổng giám đốc Bùi rồi.
Trước đây, trong lòng Mạnh Sướng còn có một loại cảm giác may mắn, cho rằng hơn phân nửa là tổng giám đốc Bùi không biết việc mình đã dựa vào Phạm Tiểu Đông để kiếm thêm khoản thu nhập, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, bản thân đã vô cùng sai lầm.
Chẳng qua là tổng giám đốc Bùi đang giữ thể diện cho hắn, nên mới không trực tiếp chỉ ra điều đó mà thôi.
Nhiệm vụ lần này là đưa ra những lời nói bóng nói gió, đang cố gắng hướng dẫn hắn trở lại đúng hướng.
Về phần làm sao mà tổng giám đốc Bùi biết chính xác...
Mạnh Sướng không cho rằng Phạm Tiểu Đông là nội gián, cũng không cho rằng tin tức của tổng giám đốc Bùi có thể nhanh nhẹn đến như vậy.
Khả năng cao nhất chính là tổng giám đốc Bùi thật sự biết rất rõ tính cách của Mạnh Sướng và biết rằng hắn chắc chắn sẽ thực hiện một số động thái để lấy trích phần trăm nào đó ngoài nhiệm vụ.
Những suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Mạnh Sướng, sau đó hắn gật đầu nói: “Được, tổng giám đốc Bùi, ta sẽ cố gắng hết sức để giải quyết chuyện này!”
“Đúng rồi, tổng giám đốc Bùi, đoạn video từ bộ phận kinh doanh bên kia đã được làm xong, ta cũng đã gửi cho ngài rồi.”
“Ồ? Không tệ không tệ, lát nữa ta sẽ xem.” Bùi Khiêm gật đầu, rất hài lòng với cách làm việc của Mạnh Sướng.
Cuối cùng cũng xác định được ứng cử viên cùng đi chịu khổ với Điền Hắc Cẩu rồi!
Hai người này, một người làm nội dung, một người làm video, cùng nhau tạo ra acc Điền Công Tử, một người cũng đừng hòng chạy thoát!
Mạnh Sướng cũng không ở lại lâu nữa, xoay người rời đi.
...
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Bùi, Mạnh Sướng đi đến bộ phận quảng cáo và tuyên truyền trong khi băn khoăn về ý nghĩa cụ thể của nhiệm vụ mà tổng giám đốc Bùi đã giao lần này.
“Theo tiêu chuẩn của một hoạt động từ thiện, nó đã vô cùng hoàn thiện rồi.”
“Tại sao lại còn muốn tăng thêm một ít yếu tố kinh doanh nữa chứ? Hơn nữa, mục tiêu đầu tiên của những yếu tố kinh doanh này còn không phải là để kiếm lợi nhuận, điều này rất kỳ lạ á.”
“Kinh doanh là cái gì?”
“Nếu như dùng góc độ vô cùng vị lợi mà nói thì kinh doanh chính là nghĩ cách làm sao để kiếm tiền. Nhưng đây chắc chắn không phải là khái niệm kinh doanh trong mắt tổng giám đốc Bùi.”
“Sự hiểu biết của tổng giám đốc Bùi về kinh doanh chắc chắn phải có ý nghĩa tương đối nghiêm túc và tích cực hơn.”
“Kinh doanh là mua bán hàng hóa, lưu thông tiền tệ và các hoạt động kinh tế khác nhau. Nói rộng ra một chút thì kinh doanh là quá trình giao tiếp và liên lạc giữa các thực thể kinh tế khác nhau. Tầm quan trọng của kinh doanh là tối ưu hóa việc phân bổ nguồn lực và thống nhất năng suất tốt hơn của các cá nhân khác nhau, từ đó thúc đẩy sự phát triển của xã hội tốt hơn.”
“Như vậy việc kinh doanh có lợi thế gì hơn so với từ thiện, tại sao tổng giám đốc Bùi lại nhất định phải thêm yếu tố kinh doanh vào từ thiện vậy chứ?”
“À... Có rồi.”
“Sự gắn kết và nguồn động lực!”