“Nếu như hoạt động lần này chỉ là một hoạt động từ thiện vô cùng đơn thuần, vậy cũng chỉ có thể là do Đằng Đạt đóng góp, tổng giám đốc Bùi đóng góp, còn các công ty khác đều không có động lực để tham gia vào, ảnh hưởng sinh ra tất nhiên cũng sẽ vô cùng hạn chế.”
“Mà bản thân kinh doanh là một thứ có sẵn sự gắn kết và nguồn động lực, nếu như có thể khiến cho hoạt động từ thiện lần này mang yếu tố kinh doanh thì có thể thu hút các công ty kia tham gia vào hoạt động từ thiện lần này, có thể giúp đỡ được nhiều người hơn, dẫn đến hiệu quả đạt được cũng sẽ tốt hơn!”
“Ý của tổng giám đốc Bùi chính là cho phép nhiều công ty hoặc cá nhân tham gia vào, thông qua thuộc tính kinh doanh mà thu thập được nguồn lực lượng lớn hơn nữa. Tương ứng, chắc chắn Đằng Đạt cũng sẽ đưa ra những phần thưởng nhất định.”
“Nếu như suy nghĩ như vậy... không phải là tổng giám đốc Bùi đang ám chỉ mình phải có tác dụng dẫn đầu hay sao?”
Mạnh Sướng càng suy luận, càng cảm thấy vô cùng có lý!
Trước hết, có thể chắc chắn rằng đây chắc chắn không phải là một hoạt động từ thiện đơn giản.
Bởi vì nội dung của hoạt động lần này đã được lên kế hoạch rất rõ ràng, thế nên nếu chỉ là từ thiện thuần túy thì cứ trực tiếp làm là được. Cho dù muốn có thêm một chút danh tiếng, vậy chỉ cần tiêu thêm ít tiền để làm tuyên truyền thôi, ở đây không có nội dung kỹ thuật thế nên không cần sử dụng đến Mạnh Sướng.
Nhưng tổng giám đốc Bùi dựa trên cơ sở này mà đưa ra yêu cầu bổ sung, điều này đã nói lên rằng tổng giám đốc Bùi nhất định có ý gì đó sâu xa!
Tổng giám đốc Bùi lại đặc biệt nhấn mạnh rằng ý nghĩa sâu xa đó không phải là kiếm tiền.
Vậy thì nhất định là vì mục tiêu càng vĩ đại, lâu dài, đúng đắn hơn rồi.
Kết hợp với việc phân tích chuyên sâu vào lĩnh vực kinh doanh, Mạnh Sướng đã dần khôi phục lại hiệu quả cuối cùng mà tổng giám đốc Bùi mong muốn đạt được.
“Nói cách khác, tổng giám đốc Bùi cảm thấy rằng việc sử dụng Đằng Đạt như một công ty để làm từ thiện, chung quy là quá yếu ớt và có hiệu suất rất thấp .”
“Ta nghe nói, lúc trước Đằng Đạt hình như cũng rất kiên trì đi làm từ thiện, nhưng lại không gây được quá nhiều sự chú ý, mặc dù cũng coi như là có hiệu quả rõ ràng, nhưng với loại tính cách này của tổng giám đốc Bùi, nhất định là không hài lòng.”
“Cũng không phải nói tổng giám đốc Bùi tham lam gì những thứ danh tiếng giả dối này, mà chủ yếu là tổng giám đốc Bùi thể chấp nhận nổi với cái hiệu suất thấp như vậy. Với tốc độ phát triển như này, tới lúc nào thì toàn quốc mới có thể đẩy mạnh hoạt động từ thiện?”
“Như vậy, hoạt động từ thiện lần này, nên được coi là một lần nỗ lực táo bạo của tổng giám đốc Bùi.”
“Từ thiện mặc dù là một việc tốt nhưng nó cũng đòi hỏi tính hiệu quả. Nói một cách nghiêm túc hơn, từ thiện kém hiệu quả có thể bị coi là một việc lãng phí tài nguyên.”
“Cũng ví dụ như, tặng những con bò giống cao cấp cho một hộ gia đình nghèo khó bình thường, mục đích ban đầu là để hắn trở thành người chăn nuôi bò sữa để tự lực cánh sinh, nhưng kết quả là vài ngày sau, ngươi phát hiện ra hắn đã giết bò để ăn thịt rồi. Đây chính là một loại từ thiện kém hiệu quả, không những không đạt được mục đích giúp đỡ người nghèo, mà ngược lại còn gây lãng phí tài nguyên.”
“Tất nhiên, điều này cũng không thể đổ lỗi cho sự thiển cận của một số hộ gia đình nghèo khó, có câu nói ‘người nghèo chí ngắn’, nghèo đói trong một thời gian dài thường sẽ hạn chế tầm nhìn của con người, làm cho người ta trở nên hẹp hòi và mù quáng, cho nên mới rất dễ dàng làm ra những chuyện ‘lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn’.”
“Nhiều khi người đề xuất hoạt động nhất định phải đưa ra một quy tắc hợp lý và đầy đủ. Cũng giống như một cái game, nhà thiết kế phải cân bằng giữa quy tắc và sự tự do, nếu như chỉ đề cao sự tự do mà không đề cao quy tắc, cái game này nhất định sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn.”
“Tổng giám đốc Bùi là một nhà thiết kế game, thế nên tất nhiên hắn biết rất rõ đạo lý này.”
“Càng muốn làm từ thiện một cách nghiêm túc, lại càng phải đề cao hiệu quả và lợi ích của việc từ thiện.”
“Nếu như cái gọi là từ thiện chẳng qua chỉ là đi đến những vùng nghèo khó để vung thật nhiều tiền, sau đó quay chụp đăng lên mạng, vậy thì chẳng mang đến ý nghĩa gì cả.”
“Mặc dù bản thân nó thực sự cũng là một loại từ thiện, cũng thực sự có ý nghĩa hơn so với việc không quyên góp một xu nào, nhưng loại hành vi này cuối cùng vẫn là vì chính bản thân mình mà thôi, bất luận là vì danh tiếng cũng được, vì để thỏa mãn lòng nhân ái của bản thân cũng được, nhưng mục đích trên hết đều không phải là vì làm từ thiện chân chính hay là giúp đỡ người nghèo.”
“Mà làm từ thiện chân chính, hẳn là phải đẩy hiệu suất đến mức tối đa, chỉ bằng cách này mới không lãng phí nguồn tài nguyên từ thiện có hạn.”
“Mà chỉ khi nguồn tài nguyên từ thiện được sử dụng một cách hiệu quả thì mới có thể bền vững, mới có thể không ngừng mở rộng phạm vi từ thiện, mang lại lợi ích cho nhiều người hơn. Thế nên, phải chú ý đến phương thức và phương pháp!”
“Vậy thì kế hoạch mà tổng giám đốc Bùi muốn ta làm cụ thể là một kế hoạch như thế nào nhỉ?”
“Ưm... Đầu tiên, tốt nhất là cho phép thật nhiều công ty và cá nhân đều có thể tích cực tham gia vào. Muốn làm được điều này thì nhất định phải mang lại cho bọn họ một số lợi ích khác ngoài lợi ích kinh tế, như vậy mới có thể khiến bọn họ phát huy hết sự tích cực của mình.”
“Suy cho cùng, không phải là công ty nào cũng đặt trách nhiệm xã hội lên hàng đầu như Đằng Đạt, đối với rất nhiều công ty mà nói, vấn đề sinh tồn mới là một vấn đề cấp bách cần giải quyết.”