Ở nơi khác thì Mạnh Sướng có thể không đáng tin cậy lắm, thế nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là cực kỳ dám tiêu tiền!
Tìm hắn để hỏi một chút, ngay cả khi không nhận được câu trả lời hữu ích nào, ít nhất thì cũng sẽ luôn đạt được điều gì đó.
Trong nháy mắt, Mạnh Sướng cứng đờ người.
Tổng giám đốc Bùi, câu này có ý nghĩa là gì? !
Trên thế giới này có nhiều phương pháp tiêu tiền như vậy mà, chẳng lẽ tổng giám đốc Bùi lại không nghĩ ra sao?
Làm sao có thể như vậy được!
Đừng nói về những ngành mà Đằng Đạt chưa tham gia, một biện pháp đơn giản nhất chính là ném toàn bộ số tiền vào đầu tư Viên Mộng không phải là được rồi sao?
Rõ ràng, câu hỏi này của tổng giám đốc Bùi dường như là có ý nghĩa gì đó khác.
Mạnh Sướng cảm thấy có chút hoảng sợ, chẳng lẽ việc mình chỉ nói bóng nói gió, hỏi thăm về IOI một chút xíu thôi mà tổng giám đốc Bùi đã đoán chính xác được trong lòng mình đang nghĩ cái gì, cho nên mới dùng loại phương pháp này để mỉa mai mình một phen?
Tổng giám đốc Bùi hỏi, có phương pháp nào để có thể nhanh chóng tiêu hết một lượng lớn tiền bạc không, vậy việc mua lại công ty Finger không phải đúng lúc rất phù hợp sao?
Ý tổng giám đốc Bùi không phải là đang nói: Mấy cái tính toán trong lòng ngươi ta đều biết hết đó, nên sau này đừng có cố gắng tự cho là mình thông minh mà đi dò xét ta?
Suy nghĩ của Mạnh Sướng thoáng cái đã bay xa rồi.
Thấy dáng vẻ đang suy nghĩ viển vông này của Mạnh Sướng, Bùi Khiêm có hơi buồn bực.
Chuyện gì xảy ra vậy, không phải chỉ là hỏi ngươi về việc có phương pháp nào có thể nhanh chóng tiêu hết một lượng lớn tiền bạc không thôi sao? Có thì là có, không có thì là không có, tùy tiện nói một hai cái cũng được mà, đến mức phải xoắn xuýt như vậy luôn hả?
Bùi Khiêm ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cái vấn đề này khó như vậy luôn hả?”
Mạnh Sướng không khỏi run rẩy, lập tức tỉnh ngộ.
Quả nhiên, khi tổng giám đốc Bùi hỏi câu hỏi này, trong lòng hắn đã có sẵn câu trả lời rồi!
Mà sự do dự của ta lại làm bại lộ bản thân mình rồi...
Thật khó lòng phòng bị mà!
Khi tiếp xúc với tổng giám đốc Bùi, ngươi thực sự không được phép bất cẩn dù chỉ một giây, bởi vì bất kỳ một sơ hở nhỏ nào cũng sẽ bị tổng giám đốc Bùi phát hiện, đây quả thực là một loại trấn áp mọi mặt về sự thông minh!
Tiếp theo nên làm như thế nào đây? Rõ ràng là chỉ còn có một biện pháp.
Chính là ăn ngay nói thật, thẳng thắng khai báo!
Nghĩ đến đây, Mạnh Sướng vội vàng khom người: “Tổng giám đốc Bùi, ta thực sự không nên ngông cuồng suy đoán về ý định mua lại công ty Finger của ngài! Ta rất xin lỗi!”
Bùi Khiêm: “?”
Cú khom người này, lập tức khiến Bùi Khiêm không biết phải làm sao.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đang yên đang lành tại sao tự nhiên lại nói xin lỗi vậy?
Không phải là ta chỉ hỏi ngươi một câu hỏi rất đơn giản thôi hay sao? Ngươi xem xem ngươi vừa trả lời cái gì kìa?
Hửm? Thu mua lại công ty Finger?
Ban đầu, Bùi Khiêm vốn cũng không quan tâm lắm, nhưng cái key word “Thu mua lại công ty Finger” này ngay lập tức đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho hắn.
Chờ một chút, đó là một ý kiến hay nha!
Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây? Cái gì gọi là sông có khúc, người có lúc?
Năm đó, tập đoàn Dayak có thể thông qua phương thức chào bán tư hữu hóa mà cướp lấy cổ phần của công ty Finger ở trên tay của ta, nên đương nhiên bây giờ ta cũng có thể dùng cách đó để lấy lại!
Rõ ràng, công ty Finger bây giờ đang trong tình trạng ngày càng sa sút, thất bại của hoạt động mùa xuân lại giáng thêm một đòn nặng nề vào công ty Finger.
Hiện tại, có thể nói là thời điểm dễ bị tổn thương nhất kể từ khi thành lập đến bây giờ của công ty Finger.
Trước đây, Bùi Khiêm chưa bao giờ cân nhắc vấn đề này, là bởi vì tình hình kinh doanh của IOI không tệ, công ty Finger là một miếng mồi ngon, thế nên tập đoàn Dayak người ta chắc chắn sẽ không muốn bán.
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, sau nhiều lần thăng trầm, tình hình của IOI đã không còn được như trước nữa, tập đoàn Dayak lại nổi danh với việc thấy tiền là sáng mắt, nói không chừng ra cái giá cao một chút thì thực sự có thể mua được công ty Finger đấy?
Về việc mua công ty Finger có hiệu quả về mặt chi phí hay không...
Nói nhảm, tất nhiên là có lời rồi!
Cho dù hiện tại IOI đã là mặt trời sắp lặn, nhưng tập đoàn Dayak nhất định không dễ dàng buông tha như vậy, nếu muốn thu mua lại thì chắc chắn sẽ không rẻ, vẫn sẽ có chút giá kịch sàn đấy.
Giá tiền cao và triển vọng kém, đây không phải đã thỏa mãn với khoản đầu tư có tỉ suất giá thành quả thấp nhất hay sao?
Bây giờ nhìn sự bất thường của IOI đi, về cơ bản là sắp không ổn rồi. Nếu như Bùi Khiêm không mua thì nó cũng sẽ mục nát ở trong tay người khác thôi; nhưng nếu như Bùi Khiêm mua, vậy thì không phải là đã mục nát trong tay chính mình rồi sao?
Nếu như IOI thật sự mục nát thì có thể tiếp tục dùng nó để đốt tiền rồi, cái cây đốt tiền này ít nhất có thể đốt trong một năm rưỡi lận đó, quá tuyệt!
Thậm chí Bùi Khiêm còn có một ý tưởng táo bạo và khủng khiếp hơn, đó chính là mang GOG đi cùng, tiêu được nhiều tiền nhất, chết một cách hoành tráng nhất...
Bùi Khiêm cũng đang suy nghĩ viển vông, thả trí tưởng tượng bay cao bay xa nửa phút hơn thì mới phục hồi tinh thần lại.
Kết quả vừa nhìn qua, Mạnh Sướng vẫn còn đang đứng đó khom người, cong thắt lưng.
Bùi Khiêm có chút không nói nên lời: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Mau đứng thẳng lên đi, chuyện này ta không có ý trách móc ngươi.”
Mạnh Sướng xoa xoa cái eo già cả của mình, trên trán toát ra toàn mồ hôi lạnh.
Không có ý trách móc ta vậy sao lại để ta đứng đây khom lưng lâu như vậy chứ?
Rõ ràng, thái độ của tổng giám đốc Bùi có thể được nhìn nhận từ hai khía cạnh.