Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2897 - Chương 2897. Dẫn Dắt Dư Luận (3)

Chương 2897. Dẫn dắt dư luận (3)
Chương 2897. Dẫn dắt dư luận (3)

Đột nhiên, hắn chú ý đến một tin tức, vội vàng đứng dậy, đến phòng làm việc của Nhiếp Vân Thịnh để báo cáo.

“Tổng giám đốc Nhiếp, ngài xem cái này đi!”

“Người khiếu nại trước đó đã buộc nhân viên chuyển phát nhanh của chúng ta phải quỳ xuống vì một hộp táo, dường như không thể chịu đựng được nữa, hắn đăng một bài trên Weibo, nói rằng hắn hy vọng có thể gặp được ngài và nhân viên chuyển phát nhanh kia, sẵn sàng sử dụng phương thức livestream để thảo luận về vấn đề đó, sẽ cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề, loại trừ ảnh hưởng.”

“Ngài xem, chúng ta nên trả lời thế nào đây?”

Nhiếp Vân Thịnh “Ồ” một tiếng, có chút ngoài ý muốn.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười.

Tại sao cái người khiếu nại này lại đăng bài trên Weibo? Rất đơn giản, bị chửi nên sợ quá rồi!

Sau khi video Nhiếp Vân Thịnh đi chia buồn với nhân viên chuyển phát nhanh được tung ra, rất nhiều người đã vào Weibo của người khiếu nại để chửi bới, trực tiếp mắng hơn ngàn cái bình luận rồi, người bình thường đều không thể nào chịu nổi loại áp lực này.

Hắn có thể không sợ sao?

Cái gọi là gặp gỡ và thảo luận thật ra thì chính là để nhận sai chứ gì. Ngoại trừ việc xin lỗi, bày tỏ sự thông cảm và bỏ qua cho nhau thì còn có thể làm gì khác nữa chứ?

Chẳng lẽ là hắn còn có thể mắng nhân viên chuyển phát nhanh kia thêm một trận ở hiện trường sao?

Đó là hiện trường livestream, nếu như hắn thật sự cứng đầu đến như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết về mặt xã hội đấy.

Nhiếp Vân Thịnh suy nghĩ một chút, nói: “Gửi câu trả lời là ta sẽ đi!”

Trên thực tế thì với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Vận, Nhiếp Vân Thịnh hoàn toàn không cần thiết phải đi, thậm chí không cần thiết để ý đến lời mời như vậy của một người bình thường.

Ngươi là ai chứ? Ngươi đăng một bài Weibo để yêu cầu tổng giám đốc của một công ty tập đoàn gặp ngươi, người ta sẽ chịu gặp mặt ngươi sao?

Tuy nhiên, Nhiếp Vân Thịnh quyết định muốn đi, bởi vì hắn tin rằng đây là một cách tốt để tiến thêm một bước loại bỏ dư luận tiêu cực.

Khoan dung là một loại cử chỉ và cũng là một loại lợi thế. 

Người khiếu nại này dù sao cũng được coi là khách hàng của Thịnh Vận Logistics, xét cho cùng thì hộp táo đó cũng do Thịnh Vận Logistics vận chuyển.

Nhiếp Vân Thịnh đến bày tỏ sự chia buồn với nhân viên chuyển phát nhanh, có thể bày ra bộ dáng thông cảm với nhân viên; còn việc phối hợp với người khiếu nại và nhân viên chuyển phát nhanh, có thể bày ra bộ dáng của một người có tư duy rộng rãi, xây dựng nên một khung cảnh hài hòa mà trong đó cả nhân viên chuyển phát nhanh, công ty và khách hàng đều thông cảm hòa hợp với nhau.

Điều này sẽ đóng vai trò rất lớn trong việc xóa bỏ dư luận tiêu cực hiện nay.

Mọi người đều sẽ thấy chuyện này là một hiểu lầm, người khiếu nại cũng thông cảm rồi, nhân viên chuyển phát nhanh cũng không còn phải chịu phạt, hai người bắt tay giảng hòa, đích thân tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Vận đã tự mình tham dự vào việc tưởng chừng như tầm thường nhưng thực ra có liên quan đến tất cả khách hàng và nhân viên chuyển phát nhanh này, đến lúc đó không phải là sẽ tự nhiên có thiện cảm với Thịnh Vận Logistics sao?

Điều này tốt hơn nhiều so với việc tiếp tục gia tăng xung đột.

Bởi vì tiếp tục tăng cường xung đột có thể gây ra nhiều phản ứng dữ dội hơn, tốt quá hoá lốp. Lựa chọn tốt nhất là tận dụng ưu thế dư luận hiện tại, thấy tốt thì hốt.

Đương nhiên, Nhiếp Vân Thịnh cũng có thể để quản lí cấp cao thay thế mình đi.

Nhưng hắn vốn chính là một người có tính cách thích xuất đầu lộ diện, nếu không thì thời điểm đi chia buồn với nhân viên chuyển phát nhanh kia hắn cũng đã để người khác đi thay rồi.

Dù sao người đi chia buồn với nhân viên chuyển phát nhanh là hắn, như vậy thì tham gia buổi thảo luận lần này, đương nhiên cũng có thể là hắn.

Phó tổng giám đốc gật đầu: “Được rồi, tổng giám đốc Nhiếp, ta sẽ đi thông báo ngay bây giờ. Thời gian là khoảng 10 giờ sáng ngày mai, ngài muốn đi cùng với bao nhiêu người?”

Nhiếp Vân Thịnh suy nghĩ một lát: “Đơn giản, thêm hai người, tính cả ngươi là đủ rồi. Nếu như chúng ta mang theo quá nhiều người, sẽ bị để lại ấn tượng là đang ỷ thế hiếp người, nếu như mang theo ít người hơn, thì chúng ta sẽ trông có vẻ thân thiện với mọi người hơn.”

Phó tổng giám đốc gật đầu: “Đã hiểu.”

Hắn vừa muốn rời đi thì lại bị Nhiếp Vân Thịnh gọi lại.

“Hôm nay ở bộ phận công vụ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiếp Vân Thịnh hỏi.

Phó tổng giám đốc vội vàng cúi đầu: “Chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi, có một phó quản lý không biết sợi gân nào trong đầu hắn xảy ra vấn đề mà một hai muốn xin nghỉ phép vào thời điểm quan trọng này, lại còn nói bậy nói bạ về việc ngài đi an ủi nhân viên chuyển phát nhanh trước mặt ta, cãi nhau với ta một trận ầm ĩ, sau đó hắn đã tự ý từ chức rồi.”

Nhiếp Vân Thịnh gật đầu: “Ừm, về sau loại chuyện này phải phát hiện sớm, xử lý sớm, không nên gây ra ầm ĩ lớn như vậy để lại ảnh hưởng tiêu cực.”

“Về sau không được để việc như này xảy ra lần nữa, đi đi.”

Phó tổng giám đốc gật đầu: “Vâng.”

Nhiếp Vân Thịnh đương nhiên không quan tâm lý do cụ thể tại sao người kia lại nghỉ việc, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy hai người cãi lộn ầm ĩ ở phòng họp, chuyện này mà để mọi người đều biết thì cực kỳ mất thể diện, có hơi khó kết thúc, tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Đó là lý do tại sao lại dặn dò phó tổng giám đốc về sau hãy xử lý những việc như thế này một cách nhẹ nhàng, đuổi đi một cách im lặng nhất có thể, không được để cho những khác nhân viên khác nhìn thấy trò cười đó, càng không được ảnh hưởng hưởng đến không khí làm việc.

Sau khi thu xếp xong xuôi những thứ này, Nhiếp Vân Thịnh mới gọi điện thoại cho tài xế, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Ngày mai đi gặp người khiếu nại để thông cảm lẫn nhau một chút.

Hết chương 2897.
Bình Luận (0)
Comment