Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2904 - Chương 2904. Giương Cung Bạt Kiếm (3)

Chương 2904. Giương cung bạt kiếm (3)
Chương 2904. Giương cung bạt kiếm (3)

“Nếu như ta nhớ không lầm thì hàng chuyển phát nhanh phải được chuyển đến tận nhà, việc này pháp luật đã quy định rõ ràng rồi mà đúng chứ?”

“Gửi một tin nhắn tượng trưng để thông báo là đã cảm thấy mình thực hiện đúng nghĩa vụ theo quy định của pháp luật rồi sao? Thành thật mà nói, bắt nạt khách hàng quá dễ rồi nhỉ.”

Nhiếp Vân Thịnh ho nhẹ hai tiếng: “Việc hàng chuyển phát nhanh có được giao đến tận nhà hay không còn tùy thuộc vào tình hình cụ thể lúc đó, một số khách hàng là dân đi làm, công việc rất cực khổ, tan làm rất trễ. Nhân viên chuyển phát nhanh cho dù đưa hàng tới cửa thì trong nhà cũng không có người, lại không thể ném hàng ở cửa vì rất dễ bị thất lạc, trong trường hợp này thì đặt ở tủ khóa tốc hành hoặc là bưu cục, để sau khi tan làm khách hàng thuận đường qua lấy, khách quan thì cũng để tiện lợi cho khách hàng thôi.”

Lữ Minh Lượng mỉm cười lắc đầu: “Tổng giám đốc Nhiếp lại bắt đầu giả bộ hồ đồ rồi.”

“Ta không phủ nhận quả thật là sẽ xảy ra tình huống như thế, cho nên Nghịch Phong Logistics đã cung cấp cho khách hàng những lựa chọn dịch vụ khác nhau: Nếu như không tiện cho việc giao hàng tận nơi thì có thể lựa chọn nhận hàng tại bưu cục Nghịch Phong; nếu như muốn nhận hàng tận nơi thì có thể hẹn trước một mốc thời gian đại khái để giao hàng.”

“Đối với một số khách hàng mà nói thì thực sự không ngại việc tự mình đến lấy hàng, nhưng cũng có biết bao nhiêu người muốn được giao hàng đến tận nhà nhưng mà các ngươi lại không đáp ứng được nhu cầu của bọn họ? Thậm chí, bọn họ đã năm lần bảy lượt đi khiếu nại, các ngươi cũng thờ ơ như cũ?”

“Theo ta thấy, lời giải thích lần này của tổng giám đốc Nhiếp chẳng qua chỉ là một cái cớ nghe có vẻ đàng hoàng mà thôi, cái gọi là bỏ số tiền khổng lồ để xây dựng tủ khóa tốc hành và bưu cục cộng đồng, vẫn chỉ là vì muốn tiết kiệm chi phí, toàn bộ chi phí cho một dặm cuối cùng đều bị đẩy lên người khách hàng.”

“Nếu không thì tổng giám đốc Nhiếp giới thiệu sơ lược một chút thử xem sau khi tủ khóa tốc hành và bưu cục cộng đồng được triển khai hoàn toàn sẽ có thể sa thải được bao nhiêu nhân viên chuyển phát nhanh? Có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền lương cho nhân viên chuyển phát nhanh? Có thể chiếm được bao nhiêu thị trường thông qua cuộc chiến giá cả và mang lợi bao nhiêu lợi nhuận cho tập đoàn Thịnh Vận?”

0

Nhiếp Vân Thịnh lại không thể nói nên lời, bởi vì hắn không dám mạnh miệng nói Thịnh Vận Logistics không sa thải những nhân viên chuyển phát nhanh của mình.

Thứ nhất, đã có quá nhiều người biết về sự việc sa thải các nhân viên chuyển phát nhanh rồi, không thể nào giấu diếm được; thứ hai, lần này bưu cục Nghịch Phong không còn nhận các chuyến hàng của Thịnh Vận Logistics nữa, khiến các đầu cuối của Thịnh Vận Logistics ở những đô thị loại I luôn đầy ắp, cũng chính là do việc sa thải các nhân viên chuyển phát nhanh dẫn đến.

Nếu như Nhiếp Vân Thịnh dám nói mình chưa từng làm, đoán chừng trong vài phút thôi Lữ Minh Lượng sẽ lấy hình ảnh tủ khóa tốc hành và bưu cục cộng đồng đang đầy ắp để tát vào mặt hắn.

Sẽ chỉ làm cho tình hình trở nên càng trở nên bị động hơn.

Một vị phó tổng giám đốc khác vội vàng giải thích: “Giám đốc Lữ hẳn phải nói rất rõ ràng, lợi nhuận trong ngành chuyển phát nhanh hiện nay rất ít ỏi, so sánh với dịch vụ chuyển phát nhanh ở nước ngoài vừa đắt đỏ vừa chậm chạp thì dịch vụ chuyển phát nhanh ở trong nước đã là chất lượng cao, giá thành thấp rồi. Mặc dù tập đoàn Thịnh Vận chưa đạt được thành tích tốt nhất về mặt dịch vụ, nhưng nói một câu ưu tú cũng không hề quá lời, quan trọng nhất chính là giá cả tuyệt đối rất thấp, chỉ với một hai tệ là có thể gửi chuyển phát nhanh đi khắp cả nước rồi.”

“Lời của giám đốc Lữ hơi giống với câu hỏi ‘tại sao lại không ăn thịt băm’ rồi: Chất lượng dịch vụ tốt nhất đồng nghĩa với giá thành cao, nhưng hiện tại nhiều khách hàng của bọn ta không đủ khả năng tài chính để ủng hộ mức giá cao như vậy, bọn họ tình nguyện hạ thấp chất lượng dịch vụ một chút, đồng thời giá tiền cũng sẽ thấp xuống một chút.”

“Ta nghĩ rằng cách tiếp cận của Thịnh Vận Logistics phù hợp hơn với nhu cầu thị trường hiện tại, giám đốc Lữ cảm thấy như thế nào?”

Lữ Minh Lượng khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút thất vọng: “Ta còn tưởng các ngươi đều là ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thịnh Vận thì có thể có một số kiến giải độc đáo về tình hình hiện tại của ngành chuyển phát nhanh, thật sự không nghĩ đến, tại sao nói đi nói lại đều là những lí do thoái thác sớm đã có sẵn trên mạng cả rồi vậy?”

“Thật sự là làm cho ta thất vọng mà!”

Lữ Minh Lượng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngành chuyển phát nhanh trong nước quả thực tốt hơn so với nước ngoài rất nhiều, nhưng một công ty bình thường hẳn là nên nhìn về phía trước và rút kinh nghiệm từ những điều tốt, không thể lúc nào cũng so với những điều xấu. Cho dù bản thân đã cố gắng hết sức, chúng ta cũng nên tiếp tục suy nghĩ làm thế nào để làm tốt hơn, chứ không phải chỉ ngồi trên vòng nguyệt quế mà ăn rồi chờ chết.”

“Trong nước ta, được bao nhiêu trong số chuyển phát nhanh nội địa giá rẻ là do có cơ sở hạ tầng hoàn hảo, chẳng hạn như mạng lưới giao thông đường sắt và đường cao tốc được kết nối tốt? Được bao nhiêu trong số đó là do lợi tức dân số và sự cống hiến quên mình của những nhân viên chuyển phát nhanh? Và được bao nhiêu là do kinh tế phát triển nhanh chóng dẫn đến nhu cầu hậu cần chuyển phát nhanh dồi dào?”

“Sự phát triển nhanh chóng của ngành chuyển phát nhanh chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của ba điểm trên, tại sao lại nói như thể đó là công lao của chính Thịnh Vận Logistics vậy chứ?”

Hết chương 2904.
Bình Luận (0)
Comment