Đang suy nghĩ thì bên ngoài phòng làm việc lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lữ Minh Lượng đã đến.
“Tổng giám đốc Bùi, ta đến đây để thừa nhận sai lầm của mình. Vào thứ bảy này, thời điểm ta tranh luận với Nhiếp Vân Thịnh của tập đoàn Thịnh Vận, dưới sự kích động ta đã vô thức nói ra một số lời nói không phù hợp và cũng đã gây ra không ít hận thù, ta bằng lòng gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Lữ Minh Lượng đến Ma Đô để gặp Nhiếp Vân Thịnh, đúng là hắn đã sắp xếp trước rồi nhưng những gì hắn nói tại hiện trường phần lớn đều là ứng biến.
Có một số câu quả thực là đã suy nghĩ kỹ, dùng để vạch trần hành vi đạo đức giả của tập đoàn Thịnh Vận, nhưng có một số câu là ứng biến mà nói ra ngay tại hiện trường.
Bây giờ, đoạn video livestream vào thời điểm đó đã gây ra không ít tiếng vang nhiệt tình trên mạng, xét từ kết quả, có thể nói là Lữ Minh Lượng đã trở nên nổi tiếng chỉ trong một trận chiến, điều này đã làm tăng đáng kể danh tiếng của Nghịch Phong Logistics và khiến kinh doanh chuyển phát nhanh điên cuồng tăng vọt.
Nhưng không thể không nói, có một số lời nói của Lữ Minh Lượng được thốt ra trước khi hỏi ý kiến và được Bùi Khiêm xác nhận, liệu Tổng giám đốc Bùi có ủng hộ những tuyên bố này của hắn hay không và liệu những tuyên bố này có ảnh hưởng gì đến tương lai của Nghịch Phong Logistics và thậm chí cả toàn bộ tập đoàn Đằng Đạt hay không, bản thân Lữ Minh Lượng cũng không chắc chắn lắm.
Thế nên, Lữ Minh Lượng vẫn đợi đến thứ hai và đi báo cáo với tổng giám đốc Bùi.
Bùi Khiêm im lặng một lúc rồi nói: “Đã tự trả tiền làm thêm giờ cho mình hay chưa? Còn tiền vé tàu cao tốc đã tự mình hoàn lại chưa?”
Lữ Minh Lượng sửng sốt một chút: “Ưm... đều đã hoàn lại rồi.”
Bùi Khiêm lập tức vui vẻ ra mặt: “Vậy là được rồi! Những chuyện còn lại cũng không có gì to tát, ta đã xem video ngươi chỉ trích Nhiếp Vân Thịnh rồi, nói rất hay, không có vấn đề gì cả.”
“Quan trọng nhất là thông báo với mọi người rằng Nghịch Phong Logistics sẽ không tăng giá trong mười năm tới và cung cấp các khoản trợ cấp quy mô lớn, điều này thực sự đã chạm tới trái tim của ta! Nói quá là hay luôn!”
“Về phần kích động hận thù... những công ty đó xứng đáng bị mắng, mắng rất hay! Bản thân ta còn hy vọng bọn họ có thể đoàn kết lại để đối phó Đằng Đạt, tạo ra chút khó khăn cho ta đây nè!”
“Hơn nữa, ngươi còn ở hiện trường tác động người nhân viên chuyển phát nhanh kia theo mình, làm rất tốt. Thậm chí kết hợp với đợt tuyển dụng đặc biệt sắp tới còn mang đến cho ta một ý tưởng hoàn toàn mới.”
“Ta sẽ cung cấp cho ngươi một hạn ngạch nhất định, đi săn trộm người một cách có mục tiêu!”
“Ta sẽ cho ngươi một số chỉ tiêu, hãy đi săn trộm những nhân viên đã từng làm việc tại tập đoàn Thịnh Vận, một khi đã vạch mặt rồi thì cũng không cần ngại nữa, vạch cho triệt để luôn đi!”
“Nếu như việc săn trộm này có thể đạt được kết quả tốt thì chúng ta có thể phổ biến quy định này và để các bộ phận khác làm theo!”
Buổi livestream lần này của Lữ Minh Lượng vô cùng xôn xao ồn ào, đương nhiên Bùi Khiêm cũng đã xem được.
Lúc mới bắt đầu Bùi Khiêm vẫn có hơi hoảng, không biết Lữ Minh Lượng muốn làm gì, cũng không rõ mười năm mài kiếm, đao giống trong tranh của Lữ Minh Lượng, rốt cuộc là muốn đâm vào đâu.
Hoặc là đâm sau lưng mình, vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi!
Nhưng sau khi xem livestream, Bùi Khiêm phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi.
Chuyện Lữ Minh Lượng làm không uy hiếp trực tiếp gì tới bản thân hắn cả!
Giả dụ đứng ở tầng một, cũng chính là tầng của Thịnh Vận Logistic, sẽ nhìn thấy Lữ Minh Lượng ngu xuẩn vạch trần tất cả con đường phát tài của công ty nền tảng internet, để đánh thắng trận biện luận này tạo ra một kim thân bất hoại cho bản thân, nhưng như vậy cũng là cắt đứt hoàn toàn con đường phát tài của bản thân, thực ra vô cùng ngu xuẩn.
Giả như đứng ở tầng hai, có thể sẽ cảm thấy hành động này của Lữ Minh Lượng có thể nói là một đòn nặng nề cho Thịnh Vận Logistic, hoàn toàn hình thành dư luận áp đảo một phía ở trên mạng, từ đó mà Nghịch Vân Logistic nhanh chóng phát triển triệt để phủ sóng khắp mọi nẻo đường trên cả nước.
Chỉ cần có thể lấy được tập đoàn Thịnh Vận, chiến được vị trí chủ đạo thị trường, thì Nghịch Vân Logistic vẫn sẽ có thể dưới tiền đề giữ đúng hai lời hứa phục vụ tận tâm, mười năm không tăng giá, mà vẫn có thể chuyển lỗ thành lời như cũ, bởi vì đã giành được miếng thịt béo bở là nghiệp vụ chuyển phát nhanh từ các công ty chuyển phát nhanh khác.
Nhưng Bùi Khiêm lại cảm thấy, bản thân đứng ở tầng thứ ba.
Đúng vậy, dưới tình huống lý tưởng nhất, Nghịch Phong Logistic phủ sóng mạng lưới chuyển phát khắp các thành phố lớn trung nhỏ trong cả nước, trở thành doanh nghiệp đứng đầu ngành chuyển phát nhanh, cũng chuyển lỗ thành lời, nhưng chuyện này phải đến năm thìn bão lụt nào chứ?
Chỉ riêng chuyện để cho Nghịch Phong Logistic đứng vững ở các thành phố tuyến một, đã phải tốn thời gian hai ba năm rồi.
Còn nhiều thành phố tuyến hai tuyến ba và thị xã huyện thành như vậy, muốn cung cấp dịch vụ giống với các thành phố tuyến một, xây dựng các trạm chuyển phát Nghịch Phong nhiều hơn, như vậy thì ít nhất ba năm, nhiều nhất là vô hạn không phải sao?
Vậy thì vẫn còn sớm lắm!
Ngay cả chuyện của kỳ tiếp theo Bùi Khiêm còn không quan tâm nổi, càng huống hồ gì là chuyện của ba năm sau.
Cho dù có lợi nhuận trước lúc đó, thì cũng có thể đem tiền đập vào việc xây dựng trạm chuyển phát và hậu cần, đập vào phúc lợi lợi cho shipper và nhân viên.
Sản nghiệp giống như Nghịch Phong Logistic, kiếm được càng nhiều tiền, cũng có thể bảo đảm nói không kiếm được tiền, đây chính là thuyết tương đối của họ Bùi.
Vả lại hành động giày vò, gây thù chuốc oán của Lữ Minh Lượng với Thịnh Vận Logistic lần này, Bùi Khiêm đã nhìn thấy, đồng thời cảm thấy vô cùng thưởng thức.
Thực ra nếu Bùi Khiêm ở đó, phỏng chừng cũng sẽ làm như vậy, chỉ có điều không thể làm được tốt như Lữ Minh Lượng, nói năng rõ ràng như vậy.