Bởi vì bỏ một tỷ đô ra không chỉ là để mua lại một trò chơi, mà còn mua lại bản quyền của tất cả tướng trong IOI, toàn bộ nhân viên bao gồm cả nhà thiết kế của công ty Finger, quan trọng nhất là, cũng mua lại hệ thống có sẵn được xây dựng ở nhiều thị trường, nhiều khu vực trên toàn cầu và tất cả người chơi của IOI.
Tập đoàn Dayak cũng đã đầu tư rất nhiều tiền để quảng bá IOI, đương nhiên, IOI cũng đang tiếp tục kiếm lãi.
Có thể tiếp nhận toàn bộ thành quả này cũng khá tốt đối với Đằng Đạt.
Thậm chí một tỷ đô cũng khá là rẻ so với việc thu mua công ty game.
Đương nhiên, nguyên nhân trong đó cũng khá phức tạp, chủ yếu có vài điểm sau
Đầu tiên, công ty Finger khác với những công ty game top đầu khác, nó chỉ có một game IOI, hơn nữa số liệu của IOI gần đây không chỉ không tăng cao, ngược lại còn đang trong quá trình sụp đổ.
Rất nhiều công ty top đầu sở hữu vài IP kinh điển, hơn nữa còn kiếm được lãi cao, trên thị trường cũng không có sản phẩm game cạnh tranh gay gắt, có thể thấy tương lai còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, bên muốn thu mua được thì chắc chắn sẽ rất đắt.
Nhưng trong tình hình bị GOG đuổi sát nút trên phạm vi toàn cầu hiện giờ của IOI, đến cả tập đoàn Dayak cũng không đủ tự tin về nó, bên ngoài đương nhiên cũng càng coi thường hơn.
Không được coi trọng, thì giá cả chắc chắn sẽ thấp.
Thứ hai, gần đây Charles, CEO của công ty Finger liên tục gây ra rắc rối, điên cuồng tự tìm đường chết, các tin tức tiêu cực liên tục nổi lên.
Charles muốn cố hết sức ép giá cổ phiếu của công ty Finger xuống, để mình mới được tiếp quản với giá thấp, kiếm được nhiều tiền. Cho nên hắn không chỉ thả những tin tức tiêu cực ra, mà còn tìm đủ mọi cách lừa dối tập đoàn Dayak: Ngươi mau bán ta đi, còn không bán nữa, thì sau này có khi đến cái giá này cũng không được đâu.
Tập đoàn Dayak cũng liên hệ với những người đầu tư có quan tâm, kết quả mấy người đầu tư này hoặc là do dự chờ đợi, hoặc là bị Charles trực tiếp sử dụng thủ đoạn nhỏ lừa đuổi đi, không có ý định thu mua.
Những tình huống này khiến tập đoàn Dayak đi tới dự định hạ thấp giá thu mua.
Cuối cùng, đoàn thu mua của Đằng Đạt cũng phát huy tác dụng, áp dụng kế sách khá thông minh, không bị tiêu tiền oan.
Tuy đoàn đội bên phía Đằng Đạt đã nhanh chóng tiếp xúc với tập đoàn Dayak, nhưng cũng không hề tỏ ra có ý muốn thu mua quá mãnh liệt.
Điều này cũng rất bình thường, Đằng Đạt có GOG, đập bầm dập IOI tới mức răng rơi đầy đất trên phạm vi toàn cầu, ta cần gì phải mua IOI chứ?
Mua, chỉ là để tìm một sự đảm bảo cho GOG của ta, hoàn toàn nuốt chửng thị trường game MOBA; Không mua, ta cũng sẽ không bị bất cứ tổn thất nào, dù sao bất kể cuối cùng công ty Finger bán cho ai, thì cũng không có khả năng tạo nên uy hiếp trí mạng đối với GOG.
Đằng Đạt bọn ta mua IOI, sẽ không ép giá xuống tới mức các ngươi không thể chấp nhận được, nhưng các ngươi cũng đừng tưởng bọn ta là kẻ coi tiền như rác. muốn kiếm hời từ bọn ta là điều không thể nào.
Cho nen, bàn tới bàn lui, cuối cùng chốt với giá khoảng một tỷ đô la.
Đương nhiên, một tỷ đô này vẫn chưa thể mua lại toàn bộ công ty Finger, bởi vì trước đó tập đoàn Dayak vì để khích lệ những cao tầng của công ty Finger, đã cho bọn họ một số cổ phần mang tính khích lệ, ví dụ trong tay Charles có khoảng mười phần trăm cổ phần.
Cộng thêm những cổ phần lẻ tẻ thuộc quản lý của những cao tầng khác thì tổng cộng chưa tới hai mươi phần trăm.
Nói cách khác, số cổ phần công ty Finger mà Đằng Đạt mua được từ trong tay tập đoàn Dayak, thực ra tổng cộng chỉ có hơn tám mươi phần trăm, có quyền khống chế tuyệt đối, nhưng không khống chế được hết cổ phần.
Tập đoàn Dayak chỉ có thể mua cổ phần trong tay mình, không thể thay Charles và những quản lý cấp cao khác làm chủ, bán luôn cả cổ phần của bọn họ được.
Bọn họ muốn giữ lại hoặc tìm thời cơ thích hợp để rút tiền, đó là tự do của bọn họ.
Vậy số cổ phần còn lại thì phải làm sao, Bùi Khiêm vẫn chưa nghĩ xong.
… Thêm một chuyện thành công hai lần?
Đưa ra đề nghị tư nhân hóa như tập đoàn Dayak trước đây, rút công ty Finger khỏi thị trường, theo đuổi khống chế một trăm phần trăm cổ phần?
Vậy thì thực sự không cần.
Bởi vì số cổ phần đó trông thì ít, nhưng mua lại rất đắt.
Tuy Bùi Khiêm không bận tâm chuyện tiền nong, nhưng cũng không muốn ném tiền cho đám quản lý cấp cao này.
Vả lại, cũng chẳng cần thiết phải theo đuổi khống chế một trăm phần trăm cổ phần, Bùi Khiêm cũng chẳng mắc bệnh OCD.
Khống chế cụ thể bao nhiêu cổ phần, cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch to lớn tiếp theo của bọn họ.
Trong bản báo cáo này cũng đã nhắc nhở, một số cao tầng của công ty Finger bao gồm cả Charles, có thể sẽ giở trò, không thể không phòng.
Nhưng Bùi Khiêm không hề bận tâm, bởi vì hắn căn bản không quan tâm đám người này có giở trò hay không.
Chỉ cần không quan tâm tới tiền, thì sẽ có cách sắp xếp cho bọn họ!
...
...
Trưa thứ ba, ngày 26 tháng 2.
Một nhà hàng nào đó ở Ma Đô.
Ngụy Ca, lão Chu, còn có mấy nhân viên cũ của bộ phận công vụ của tập đoàn Thịnh Vận, cùng tụ tập ăn uống với nhau.
Sở dĩ chọn vào buổi trưa, là vì gần đây tập đoàn Thịnh Vận gặp phải nguy cơ về ý kiến và thái độ của công chúng, dù là bộ phận công vụ cũng phải tăng ca tới đêm muộn.
Nếu đều phải tăng ca thì tụ tập ăn lúc nào cũng như nhau cả...
Tính cả giờ nghỉ trưa, có vài người lén chuồn đi cũng không dễ bị phát hiện.
Vài người này cũng không chọn chỗ, tìm một nhà hàng ở ngay cạnh tập đoàn Thịnh Vận, nói rằng sau này có thời gian, thì sẽ tìm một nhà hàng tốt hơn ăn một bữa.
“Ngụy Ca, cảm giác thi thế nào, đề khó không?”
“Lão Chu, không phải ngươi cũng đi thi rồi sao? Có lòng tin, đưa ra kiến nghị cho bọn ta không?”