Bởi vì sau khi gặp mặt, Nhiếp Vân Thịnh sẽ bày ra những kênh game và nhà đầu tư đã có thiết lập quan hệ hợp tác trước đó ra, để Nghiêm Kỳ nhìn thấy thành ý và thực lực mạnh mẽ của bản thân.
Đến lúc đó, tỉ lệ hợp tác thành công tự nhiên được nâng cao lên rất nhiều.
Trước khi gặp mặt Nghiêm Kỳ, Nhiếp Vân Thịnh đã xem trước tình hình của ê kíp “Thử Ly”.
Ừm, quả thực giống với lời đồ, hừng hực như mặt trời ban trưa, phát đạt, rất có sức sống.
Tuy không thể nhìn thấy thành quả game cụ thể, nhưng tinh thần và diện mạo này không thể ngụy trang được.
Một ê kíp tích cực hướng lên chưa chắc có thể tạo ra một sản phẩm thành công, nhưng một ê kíp tinh thần sa sút, chán nản nghiêm trọng chắc chắn không thể làm ra được sản phẩm thành công.
Có điều, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh nơi làm việc, Nhiếp Vân Thịnh lại có nỗi lo mới.
Hắn phát hiện, ê kíp của Nghiêm Kỳ hình như... không thiếu tiền gì mấy?
Nếu là một ê kíp khởi nghiệp thiếu thốn tiền bạc, vậy mọi thứ chắc chắn vô cùng đơn giản, phòng làm việc cũng phải không đâu vào đâu.
Nhưng ê kíp và hoàn cảnh làm việc của Nghiêm Kỳ, lại không tệ.
Đương nhiên, một ê kíp có thiếu tiền hay không, cũng không thể chỉ dựa vào hiện trạng nơi làm việc để phán đoán, dù sao thì cũng có vài ông chủ thích thể hiện mặt mũi, cho dù có nghèo, thì cũng phải thể hiện đủ thể diện, mà có vài ông chủ lại thực tế hơn một chút, cho dù công ty có tiền, cũng sẽ không tiêu tiền cải thiện hoàn cảnh làm việc quá nhiều, gọi hoa mỹ thì là tinh thần phấn đấu từ khó khăn.
Chuyện này mỗi người mỗi khác, cụ thể có thiếu tiền hay không, vẫn phải gặp mặt dò hỏi, mới có thể xác định.
Sau khi đi qua khu văn phòng, Nhiếp Vân Thịnh gặp mặt Nghiêm Kỳ ở phòng tiếp khách.
“Chào tổng giám đốc Nghiêm!”
Nghiêm Kỳ đứng dậy, đáp lời vô cùng khách sáo: “Chào tổng giám đốc Nhiếp.
Hai người tay bắt mặt mừng, sau đó ngồi xuống ghế của mình.
Nhiếp Vân Thịnh vô cùng thông minh trò chuyện tình hình game và tiến độ nghiên cứu phát triển với Nghiêm Kỳ trước, sau đó hỏi: “Tổng giám đốc Nghiêm, đầu tư của tựa game này, đại khái là bao nhiêu?”
0
Nghiêm Kỳ thoáng do dự: “Ờm... nhiều lắm.”
0
Hắn không muốn nói con số cụ thể, dù sao thì thứ như kinh phí nghiên cứu phát triển, nói là bảo mật tuyệt đối thì cũng không đến mức, nhưng gặp ai cũng nói bọn ta đã đập hơn một trăm triệu vào tựa game này, thì lạ lắm à nghen.
Cụ thể có cần tuyên truyền hay không, vẫn phải xem chính sách tuyên truyền sau khi game ra mắt.
Nhiếp Vân Thịnh thử dò hỏi: “Năm chục triệu?”
Nghiêm Kỳ ho khan hai tiếng, không nói.
Nhiếp Vân Thịnh kinh ngạc, lại hỏi: “Một trăm triệu?”
0
Nghiêm Kỳ miễn cưỡng nói: “Ta không thể tiết lộ con số cụ thể, có điều... cũng... tầm tầm đó.”
Nhiếp Vân Thịnh bất giác hít sâu một hơi, thầm nghĩ người anh em cũng gan thật.
Tính toán một chút, tương đương với tựa game lớn tiêu tốn hơn một chục triệu đô la ở nước ngoài, một ê kíp game di động lại thay đổi thể loại quyết tuyệt như vậy, đúng là liều mạng.
Nhưng đối với Nhiếp Vân Thịnh, tin này chưa hẳn là một tin xấu.
Bởi vì như vậy có nghĩa là, ê kíp Nghiêm Kỳ chắc chắn không đủ tiền!
Có lẽ dù Nghiêm Kỳ đã gom tiền kiếm được từ “Đế Quốc Chi Nhẫn” đổ hết vào vẫn không đủ, tìm thêm vài nhà đầu tư, nhưng dù nói thế nào, hắn vẫn thiếu tiền.
Nếu đã thiếu tiền, vậy thì dễ làm rồi.
Nhiếp Vân Thịnh mặt nở nụ cười: “Sự gan dạ của tổng giám đốc Nghiêm thực khiến người ta bái phục! Thực ra lần này ta đến không chỉ đại diện tập đoàn Thịnh Vận, mà còn đại diện cho mấy kênh game và nhà đầu tư nổi tiếng trong nước, là thế này, bọn ta muốn cung cấp hỗ trợ về mặt tài chính, vả lại sẽ không can dự quá nhiều vào sáng tác game...”
0
Nhiếp Vân Thịnh nói sơ qua về thực lực mạnh mẽ của bên mình, sau đó mới miêu tả có lý có tình cảnh tượng tốt đẹp về sau.
Tóm lại, lôi kép ê kíp của Nghiêm Kỳ lên chiến xa trước, sau đó mới từ từ nói đến chuyện đối phó Đằng Đạt.
Hiện tại trực tiếp ngả bài, rất dễ dọa người ta chạy mất dép.
Nhiếp Vân Thịnh cảm thấy, điều kiện bản thân đưa ra hẳn rất có sức hấp dẫn?
Đối với những người chế tác game thiếu tiền mà nói, để làm ra một tựa game hoàn chỉnh, hẳn phải rất cần tiền.
Nghiêm Kỳ trầm mặc uống một ngụm trà, biểu cảm có hơi lúng túng.
Hắn vài lần định chen lời vào, nhưng Nhiếp Vân Thịnh nói quá nhập tâm, cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi.
Mãi đến khi Nhiếp Thịnh Vân thao thao thao bất tuyệt xong, lúc này Nghiêm Kỳ mới ngại ngùng mở lời: “Thực xin lỗi tổng giám đốc Nhiếp, ê kíp của bọn ta... thực ra không thiếu tiền.”
0
Lời nói này, khiến cho câu chuyện có hơi lúng túng.
Thực ra lần đầu Nghiêm Kỳ nhận điện thoại, đã từ chối khéo.
Thậm chí hắn còn định nói hạng mục này đã được tổng giám đốc Bùi đầu tư, nhưng vì từ đầu yêu cầu duy nhất của tổng giám đốc Bùi chính là bảo mật, không thể tiết lộ có quan hệ với Đằng Đạt với bên ngoài, cho nên Nghiêm Kỳ mới không nói.
Kết quả, bên phía tập đoàn Thịnh Vận lại hiểu lầm, còn cho rằng Nghiêm Kỳ đang khách sáo, vì thế mới một mực đòi gặp mặt một lần.
Nghiêm Kỳ không muốn gặp, nhưng Nhiếp Vân Thịnh lại tự mình chạy từ xa đến Kinh Châu, rảnh rỗi không gặp thì không được.
Cho nên mới có tình huống lúng túng của hiện tại.
Nhiếp Vân Thịnh sửng sốt: “Không thiếu tiền?”
Ngươi nói với ta như vậy ta tin mới lạ? Tiền đầu tư hơn một trăm triệu đấy! Má nó một ê kíp nhỏ chỉ mới làm game di động như ngươi, dựa vào đâu lấy ra được nhiều tiền như vậy?
“Tổng giám đốc Nghiêm, có phải có yêu cầu gì khác không? Có thể đưa ra, bọn ta từ từ thương lượng.”
0
Nghiêm Kỳ vô cùng chân thành nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Nhiếp, bọn ta thật sự là... không thiếu tiền.”
0
Nhiếp Vân Thịnh chớp chớp mắt, biểu cảm trên mặt rất mơ hồ.
Cảm thấy kịch bản này, có chỗ nào đó không đúng lắm!
...
Mãi đến khi bước vào tòa nhà văn phòng, Nhiếp Vân Thịnh vẫn không thể nghĩ rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Bất luận hắn nói gì, Nghiêm Kỳ đều khẳng định, không thiếu tiền!