Quản lý Thôi đứng trước mặt hắn có chút lơ mơ.
Tiếc quá chỉ đành mua lại thôi là cái quần què gì??
Nghe vẻ miễn cưỡng kiểu gì ấy??
Bùi Khiêm uống ngụm nước trà rồi hỏi: “Ta muốn mua một căn biệt thự giữa sườn núi, dùng danh nghĩa công ty mua, bao nhiêu tiền?”
Quản lý Thôi vội đáp: “Biệt thự đỉnh núi của chúng ta có diện tích sử dụng lớn là gần 600 m2, có thang máy riêng, bể bơi, vườn hoa và nội thất. Giá tiền khoảng 10200 đồng/m2, tổng giá trị ước chừng 6.300.000.”
Bùi Khiêm im lặng chốc lát: “Hình như... cũng không đắt nhỉ?”
Quản lý Thôi hơi há miệng, hắn nhất thời cứng họng.
Cũng không đắt?
Nếu thật sự không đắt thì cũng chẳng đến nỗi lâu vậy rồi vẫn chưa bán được căn nào!
Trên thực tế giá tiền này thậm chí còn đắt hơn mấy căn biệt thự trong thành phố Kinh Châu nhiều, đắt là đắt ở mấy mánh khóe như thiết kế, trang hoàng, vị trí của biệt thự đỉnh núi thôi.
Còn Bùi Khiêm cảm thấy không đắt là vì so với giá biệt thự trong trí nhớ của hắn.
Bảy triệu mà mua được một căn biệt thự lớn như vậy thì không đắt thật mà!
Biệt thự to như vậy nếu ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông thì có khi mười năm sau còn nhảy lên tận hai ba mươi triệu ấy?
Hơn nữa Bùi Khiêm đã xác nhận trước với hệ thống rồi, hắn có thể lấy quỹ hệ thống để mua mà!
Chỉ có điều biệt thự mua xong sẽ trở thành tài sản của công ty, lấy để mở nhà hàng thì được còn Bùi Khiêm vào ở thì không.
Nói cách khác, phải tìm hoạt động sản xuất kinh doanh hợp lý để lấy nó làm tư liệu sản xuất.
Hơn nữa dùng tiền công ty mua bất động sản sẽ tốn nhiều tiền hơn cá nhân mua vì còn phải nộp thuế bất động sản, lệ phí và lãi suất khoản vay không ưu đãi. Nếu sau này bán ra thì cũng phải nộp thuế giá trị gia tăng, phí con dấu cùng các khoản khác nữa, khiến việc mua bán càng thêm khó khăn.
Nhưng đối với Bùi Khiêm, chuyện này chẳng thành vấn đề. Việc hệ thống mắt nhắm mắt mở cho phép hắn mua bất động sản để làm nhà hàng đã là chuyện vui ngoài ý muốn rồi!
Bùi Khiêm xem qua quỹ hệ thống.
Lúc trước quỹ hệ thống sau khi cân đối quyết toán là 8 triệu. Giờ đã qua khoảng ba tuần, chỉ riêng thu nhập của “Pháo Đài Trên Biển” đã hơn 6 triệu rồi.
Đầu tháng quán cà phê internet Netfish cũng kiếm được không ít từ tiền rượu tiền nước. Vì tiền thuê nhà toàn nộp vào tháng ba nên trước mắt trên sổ sách vẫn chưa lỗ, doanh thu đều được chuyển vào quỹ hệ thống.
Hắn cũng đã đầu tư một khoản lớn vào mấy hạng mục như trang web Điểm Kết của Truyện Trung, Game Thương Dương, bưu cục Nghịch Phong, đến giờ còn khoảng hơn tám triệu.
Mua căn biệt thự này là vừa đủ nhưng giai đoạn sau, Game Thương Dương và Game Đằng Đạt cũng cần một khoản lớn.
Lúc trước chi phí dự tính cho “Quay Đầu Là Bờ” cũng vào khoảng hai mươi triệu, cần tốn ít nhất hơn ba tháng, dựa vào thu nhập về sau của mấy tựa game thì cũng gần đủ.
Nhưng nếu tiêu một phát sáu triệu để mua căn biệt thự này thì lại hơi thiếu.
Bùi Khiêm suy nghĩ một hồi, nếu đã vậy thì để “Pháo Đài Trên Biển” mở bán thêm một loại vũ khí sử thi nữa vậy!
Một khẩu vũ khí sử thi có giá 888 đồng. Tính theo tỷ lệ ăn chia bảy ba thì để kiếm đủ sáu triệu, hắn phải bán được khoảng mười nghìn khẩu.
Vừa hay loại súng này cũng chỉ mở bán một lần duy nhất, giới hạn số lượng mười nghìn khẩu. Nếu bán được hết là đủ tiền để bù vào khoản này rồi.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm gửi cho trợ lý Tân một tin nhắn bảo nàng tới đây một chuyến, chuẩn bị sẵn sàng để làm thủ tục.
Còn Bùi Khiêm thì bảo quản lý Thôi dẫn mình dạo quanh biệt thự.
...
Biệt thự đỉnh núi của Minh Vân Sơn tổng cộng có tám căn. Tất cả đều là biệt thự riêng biệt, hơn nữa cũng cách nhau khá xa, bảo đảm yên tĩnh tuyệt đối.
Bùi Khiêm cố tình chọn một căn biệt thự tương đối gần cổng phía Tây Bắc. Chủ yếu là hắn nghĩ tới việc sau này nhân viên nhà mình tới đây liên hoan lái xe qua lại trong khu biệt thự sẽ bớt ảnh hưởng tới các hộ dân khác hơn.
Đi vào từ cửa phía Tây Bắc rồi ăn xong là đi ra, như vậy tiện hơn nhiều.
Diện tích sử dụng của biệt thự là 580m2, tổng cộng có 3 tầng, 6 phòng, 3 sảnh và 3 phòng vệ sinh. Trang trí khá đẹp, hơn nữa bên trong còn đặt sẵn một vài đồ nội thất đơn giản.
Đương nhiên Bùi Khiêm không cần những đồ nội thất này, dù sao hắn muốn mua biệt thự để mở nhà hàng nên trang trí cơ bản có thể không thay đổi nhưng kết cấu và mục đích sử dụng của các phòng chắc chắn phải đổi. Ví dụ như phòng bếp, phòng vệ sinh... đều phải cải tạo lại hết.
Còn có bể bơi vô cực có thể đứng giữa sườn núi quan sát cảnh sắc bên dưới, cảm giác cũng không tồi.
Bùi Khiêm dạo quanh xong chỉ có thể yên lặng cảm thán.
Có tiền thật tốt!
Nếu lần sau quyết toán ta có thể lỗ một phát bảy triệu thì không nói hai lời, ta sẽ tự mua thêm căn nữa để ở!
Là người thì phải có ước mơ, lỡ đâu lại thành hiện thực thì sao?
Quản lý Thôi một hơi tâng bốc các ưu thế của căn biệt thự, khoa tay múa chân loạn cả lên.
Tài ăn nói của hắn vốn đã tốt, hơn nữa thiết kế của căn phòng này quả thực không tồi, trừ giá cả ra thì cái gì cũng tốt nên tương đối mê hoặc lòng người.
Hai người Mã Dương và Trương Nguyên theo sau Bùi Khiêm dạo một vòng quanh biệt thự.
Hai người cũng nghĩ giống Bùi Khiêm.
Có tiền thật tốt!
Sau khi dạo xong một vòng, Trương Nguyên nói với Bùi Khiêm : “Tổng giám đốc Bùi, hay là ngài với giám đốc Mã cứ xem nhà trước đi, để ta đi chọn địa điểm để mở nhà hàng cho?”
Bùi Khiêm nhìn hắn: “Địa điểm mở nhà hàng? Chốt rồi mà, chính là nơi này.”
Trương Nguyên bối rối.
Chính là nơi này???
Khu biệt thự này ít người qua lại như vậy lại muốn mở nhà hàng cao cấp ở đây?!
Bùi Khiêm không để ý tới vẻ ngạc nhiên của Trương Nguyên, hắn quay đầu nhìn về phía quản lý Thôi : “Quản lý Thôi, ta muốn biến nơi này thành một nhà hàng hạng sang có được không?”
Quản lý Thôi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Ối tổng giám đốc Bùi, việc này... Về nguyên tắc thì tốt nhất là không nên.”