Nhiếp Vân Thịnh khá kinh ngạc: “Ngươi còn để lại phương án dự phòng ư?”
Trước đó hắn chỉ nói ngắn gọi chiến lược chiến tranh dư luận với Trịnh Hào và nghĩ rằng Trịnh Hào đã nói hết những nội dung trong chiến lược trên lớp học mở.
Không ngờ là Trịnh Hào còn để lại phương án dự phòng.
Trịnh Hào giải thích: “Phương án dự phòng đầu tiên mà ta chuẩn bị là đặt ra hai câu hỏi.”
“Câu hỏi thứ nhất là: Nếu như muốn giúp đỡ các doanh nghiệp khác, Đằng Đạt chỉ cần cung cấp hướng dẫn về lý luận vận hành là được, tại sao bắt buộc phải thực thi chính sách không tăng ca, điều này cần thiết sao?”
“Câu hỏi thứ hai: Đằng Đạt luôn nói rằng không tăng ca có thể cải thiện hiệu quả làm việc của nhân viên, điều này có mối quan hệ tất yếu nào không?”
“Nếu đi sâu vào hai vấn đề này, mọi người sẽ các chắc chắn hơn vào quan điểm mà ta đã đưa ra: Đằng Đạt tuyên truyền tư tưởng không tăng ca là vì muốn dùng tư tưởng này như một món vũ khí để mở rộng lãnh thổ của mình!”
“Đợi sau khi sự phẫn nộ trên mạng đạt đến đỉnh điểm, ta sẽ tung ra hai câu hỏi này trước, để mọi người tự nhiên nghi ngờ.”
“Phương án dự phòng thứ hai là tình hình hiện tại của Bác Quần Media và tài liệu chi tiết.”
“Sự thật chứng minh, trước đó Đằng Đạt tuyên truyền sự thành công trong mô hình không tăng ca chỉ là bởi vì bọn họ đang giúp đỡ các công ty game như phòng làm việc Thiên Hỏa và tập đoàn Long Vũ. Đây là sự thành công trong mô hình nghiệp vụ chứ không phải là sự thành công trong mô hình quản lý!”
“Mà một khi chạm đến những lĩnh vực không phải sở trường của Đằng Đạt, mô hình quản lý này hoàn toàn không có tác dụng, Bác Quần Media chính là ví dụ tiêu biểu!”
“Phương án dự phòng thứ ba chính là tài liệu mà ta tra được liên quan đến tổng giám đốc Bùi.”
“Dựa theo thông tin được công bố trên mạng, hắn là người nắm quyền kiểm soát tuyệt đối của tập đoàn Đằng Đạt, có địa vị không thể lay chuyển. Thế nhưng sau khi tra kỹ lại, ta phát hiện ra tổng giám đốc Bùi chỉ là một sinh viên có thành tích bình thường trong trường đại học.”
“Không chỉ như vậy, tổng giám đốc Bùi còn chưa bao giờ xuất hiện trong những dịp quan trọng hay bày tỏ suy nghĩ của mình một cách công khai.”
“Ta cho rằng rất có thể là do tổng giám đốc Bùi lo lắng mình bị lộ tẩy!”
Nhiếp Vân Thịnh không hiểu lắm: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”
Hắn cũng hoàn toàn không ngờ được rằng Trịnh Hào lại còn có thể ra tay từ thân phận của tổng giám đốc Bùi.
Trịnh Hào giải thích: “Ngươi không nghĩ rằng hành vi của công ty Đằng Đạt và hành vi cá nhân của tổng giám đốc Bùi hoàn toàn không nhất quán sao? Hệt như một người đầu hướng về phía bên trái, thế nhưng chân lại đi về phía bên phải.”
“Tập đoàn Đằng Đạt đã để lại ấn tượng rất rõ ràng trong lòng mọi người. Bọn họ không ngừng quảng bá và giải thích các giá trị quan của công ty mình, đồng thời sử dụng điều này để thu hút nhân tài từ khắp mọi nơi!”
“Tuy nhiên, là người đứng đầu Đằng Đạt, tổng giám đốc bùi lại chưa từng xuất hiện trước công chúng chứ đừng nói đến việc bày tỏ suy nghĩ của mình với mọi người. Không chỉ như vậy, hắn còn giữ thái độ khiêm tốn như vậy ngay cả khi ở trường.”
“Ta thấy việc giữ thái độ khiêm tốn là điều dễ hiểu, thế nhưng hắn có nhất thiết phải giữ số điểm chỉ đủ qua môn trong mỗi kỳ thi không?”
Nhiếp Vân Thịnh hơi nhíu mày, hắn cảm thấy chuyện này quả thực không hợp lý lắm.
Bởi vì mô hình vận hành của một số doanh nghiệp thường có thể phản ánh triết lý sống của người sáng lập ra nó!
Một số nhà sáng lập muốn phát biểu ý kiến của mình trước xã hội và đóng vai trò như một người thầy dạy bài học cuộc sống thì những công ty của bọn họ thường cũng nhấn mạnh các giá trị quan và tinh thần doanh nghiệp.
Một số nhà sáng lập có tính cách khiêm tốn và thường không xuất hiện trước công chúng thì công ty của bọn họ thường khiêm nhường, thực tế và thực dụng.
Đây là loại người tệ nhất, cẩn thận nhất, cũng là người thường xuyên phát tài trong im lặng.
Điều này rất dễ hiểu, bởi vì dù sao thì người sáng lập thường có quyền kiểm soát tuyệt đối với công ty và sẽ giữ vị thế của công ty đồng bộ với mình.
Thế nhưng tập đoàn Đằng Đạt lại hoàn toàn là một trường hợp khác biệt, nếu như tập đoàn Đằng Đạt được ví như một người thì nó và Bùi Khiêm có tính cách hoàn toàn trái ngược.
Nhiếp Vân Thịnh nói: “Điều này có nghĩa là gì?”
Trịnh Hào im lặng một lúc rồi nói: “Ta cho rằng những gì tập đoàn Đằng Đạt phản ánh không phải là quan niệm bên trong của tổng giám đốc Bùi. Hay nói cách khác, tổng giám đốc Bùi có khả năng không đồng tình với trạng thái mà tập đoàn Đằng Đạt đang thể hiện trước mặt công chúng!”
“Mà mọi hành động của tập đoàn Đằng Đạt chỉ là động thái khoa trương của tổng giám đốc Bùi nhằm che đậy một số bí mật sâu kín!”
“Tổng giám đốc Bùi từ chối xuất hiện trước công chúng là vì để tạo dựng thiết lập nhân vật của mình một cách tốt hơn.”
“Bởi vì chỉ khi không xuất hiện trước công chúng, hắn mới có thể tha hồ dát vàng lên mặt mình, mà công chúng cũng sẽ tưởng tượng hắn là một doanh nhân với hình tượng hoàn hảo. Thế nhưng một khi xuất hiện và bày tỏ quan điểm của mình trước công chúng, rất có thể thiết lập nhân vật của hắn sẽ bị sụp đổ!”
“Hình tượng thật trong trường học của tổng giám đốc Bùi mới chính là món vũ khí lợi hại nhất của chúng ta!”
“Dù thế nào đi chăng nữa, việc phá vỡ trạng thái thần thánh của tổng giám đốc Bùi và kéo hắn xuống khỏi thần đàn chứng tỏ hắn thực chất chỉ là một kẻ đang mua danh trực lợi. Đây chắc chắn là một lợi ích lớn đối với chúng ta!”
…
…
Trong khi đó, tại Bác Quần Media.
Vệ Cảnh Huy đang xem các cuộc thảo luận trên mạng, hắn biết rằng nhiệm vụ của mình sắp hoàn thành rồi.
Trịnh Hào chắc chắn đã có được nguồn tài liệu trực tiếp từ Bác Quần Media và nghĩ rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng nên mới phát động một cuộc chiến tranh dư luận chống lại Đằng Đạt trong chuyên mục Lớp Học Mở Cho Người Khởi Nghiệp!