Điều này sẽ ảnh hưởng đến số tiền đặt cược và thu lại của Vệ Cảnh Huy vào liên minh chống lại Đằng Đạt!
Nghĩ tới điều này, Vệ Cảnh Huy nói với lão Đặng: “Để ta cân nhắc chuyện này sau đó sẽ cho ngươi đáp án.”
Lão Đặng vui mừng đi ra ngoài, hiển nhiên là hắn cảm thấy việc Vệ Cảnh Huy nói sẽ cân nhắc nghĩa là hắn cảm thấy thú vị.
Thế nhưng trên thực tế, Vệ Cảnh Huy nói cân nhắc là muốn hỏi ý kiến trước!
Hiện tại, mọi hành động của Vệ Cảnh Huy đều phải nghe theo sự chỉ huy của Nhiếp Vân Thịnh.
Vệ Cảnh Huy nhanh chóng báo cáo lại ý tưởng của lão Đặng với Nhiếp Vân Thịnh. Ban đầu hắn còn cho rằng Nhiếp Vân Thịnh sẽ yêu cầu hắn án binh bất động, thế nhưng kết quả không ngờ rằng Nhiếp Vân Thịnh và Trịnh Hào lại đồng ý!
Lúc này, Trinh Hào đang ở cùng với Nhiếp Vân Thịnh. Hắn thậm chí còn tỏ vẻ nhất định phải để lão Trịnh đăng một bài viết thể hiện lập trường rõ ràng để phản bác.
“Phản bác như vậy sẽ có lợi cho chúng ta.”
“Thứ nhất, trong tay ta vẫn còn nhiều con át chủ bài, ta cần ai đó phối hợp diễn để có thể đánh chúng ra một cách hiệu quả hơn!”
“Thứ hai, bề ngoài Bác Quần Media đã vạch rõ giới hạn và đối đầu gay gắt với chúng ta. Khi ta tung tài liệu liên quan đến Bác Quần Media, nó sẽ có vẻ chân thực hơn, cũng có thể cho mọi người thấy rõ ràng kết cục của Bác Quần Media sau khi đầu quân cho tập đoàn Đằng Đạt!”
Nghe thấy những gì Trịnh Hào nói, Vệ Cảnh Huy lập tức hiểu ra: “Ta hiểu rồi tổng giám đốc Trịnh, thế thì ta thúc giục lão Đặng hoàn thành bản thảo và cố gắng đăng tải trong vòng hai ngày, tạo ra độ hot!”
Sau khi xin ý kiến, Vệ Cảnh Huy vững tâm hơn nhiều.
Mà khi bài viết được đăng tải, bề ngoài tưởng chừng như ủng hộ tập đoàn Đằng Đạt, thế nhưng một khi Trịnh Hào tung ra tài liệu liên quan đến Bác Quần Media thì mọi chuyện sẽ khác!
Khi mọi người nhìn thấy kết quả kinh doanh giảm sút và công ty trượt dốc khi Bác Quần Media nhận lời mời hợp tác của tập đoàn Đằng Đạt, chẳng phải điều đó sẽ chứng minh cho quan điểm của Trịnh Hào là đúng hay sao?
Bằng cách này, sẽ không ai nghi ngờ rằng Bác Quần Media là nội gián nằm vùng được liên minh chống lại Đằng Đạt cài vào nội bộ Đằng Đạt, là một bằng chứng thép không thể chối cãi!
Nghĩ đến đây, Vệ Cảnh Huy thông báo cho lão Đặng, bảo hắn có thể viết bản thảo này, hơn nữa công ty sẽ dùng rất nhiều nguồn lực để quảng bá, yêu cầu hắn nhất định phải viết một cách nghiêm túc và nhanh chóng đăng tải!
…
Dù sao lão Đặng cũng là một tác giả có kinh nghiệm, ngay buổi chiều hôm đó bản thảo đã được hoàn thành!
Sau khi hoàn thành bản thảo, lão Đặng bèn cầm tới tìm Vệ Cảnh Huy.
Ngay sau khi Vệ Cảnh Huy phê duyệt, bài viết này sẽ lập tức được đăng tải trên tài khoản có lượng truy cập cao nhất của Bác Quần Media – “Bác Lãm Quần Tri”, ngoài ra còn đăng tải trên nhiều nền tảng cùng một lúc!
Tài khoản Bác Lãm Quần Tri này là tài khoản lớn nhất do Bác Quần Media sở hữu và hoạt động trên nhiều nền tảng cùng một lúc.
Nội dung do tài khoản này đăng tải cũng rất hỗn tạp, có video, cũng có bài đăng, trên cơ bản nội dung nào hot cũng nhét vào, những bài viết có trên một trăm nghìn lượt truy cập trước đó đều được đăng tải trên tài khoản này nên tài khoản này cũng có nhiều người theo dõi nhất.
Vệ Cảnh Huy nhanh chóng duyệt bài viết có tiêu đều “Tại Sao Không Tăng Ca Mới Là Động Lực Hàng Đầu”.
Tiêu đề này mang đặc trưng của Đằng Đạt rất rõ ràng.
Vệ Cảnh Huy không quá để tâm đến tiêu đề này, chắc chắn là Ngô Tân đã yêu cầu lão Đặng viết như vậy nhằm bày tỏ suy nghĩ tư tưởng của Đằng Đạt.
Bề ngoài, Bác Quần Media được tập đoàn Đằng Đạt sử dụng như một khẩu súng, thế nhưng Ngô Tân lại không hề biết rằng Bác Quần Media thực chất là một khẩu súng đã bị giở trò, hơn nữa có thể tự phát nổ bất cứ lúc nào!
Bài viết này đã trực tiếp giải quyết hai câu hỏi do Trịnh Hào đưa ra, tức là giải thích lý do tại sao tập đoàn Đằng Đạt lại mạnh mẽ thực hiện chiến lược không tăng ca và tại sao chiến lược không tăng ca lại có thể cải thiện hiệu quả làm việc của nhân viên cũng như có tác dụng thay đổi một công ty?”
Bài viết của lão Đặng chỉ ra rằng: “Thực ra không có gì kỳ lạ khi Trịnh Hào đặt ra hai câu hỏi này từ góc độ của một ông chủ. Bởi vì nhìn từ góc độ của Trịnh Hào, hành vi của Đằng Đạt quả thực không hợp lý.”
“Theo quan điểm của Trịnh Hào, tất cả nhân viên đều là những con lừa, muốn những con lừa này kéo được cối xay thì người chủ phải một tay cầm roi một tay cầm cà rốt để vừa đánh vừa dụ dỗ!”
“Mô hình quản lý của Trịnh Hào và mô hình quản lý của Đằng Đạt đều có thể xây dựng nên một doanh nghiệp khổng lồ, thế nhưng bản chất giữa chúng lại hoàn toàn khác nhau.”
“Mà sự khác biệt mấu chốt ở đây là: Rốt cuộc nhân viên có được coi là con người hay không?”
“Nếu như coi nhân viên không phải là con người mà chỉ là một loại nhiên liệu hay một phương tiện giúp công ty phát triển nhanh chóng thì tất nhiên là lời phát biểu của Trịnh Hào không có vấn đề gì! Trong phạm vi pháp luật cho phép, mọi biện pháp đều có thể được sử dụng. Nếu như hành vi đánh người không bị coi là phạm pháp, ta tin rằng Trịnh Hào nhất định sẽ lập tức giơ roi da trong tay lên!”
“Thế nhưng nếu như coi nhân viên là con người, mà con người sẽ chủ động phát huy sáng kiến chủ quan của mình, sẽ hiểu được biết ơn là gì, có thể dùng một phương pháp nhất định biến bọn họ từ ngu dốt thành thông minh, từ ngốc ngếch thành khôn ngoan, thế thì phải tôn trọng những quyền cơ bản của bọn họ với tư cách là một con người!”
“Làm thế nào để kích thích tính chủ quan của con người thông qua các phần thưởng vật chất và tinh thần, đồng thời cho phép họ phát huy tính sáng tạo cao nhất mới là ưu tiên hàng đầu.”