Nhiếp Vân Thịnh nghi ngờ hỏi: “Dù bộ phim này quay không tệ nhưng chất lượng chênh lệch khá xa với giải Sư tử vàng thì phải.”
“Bảo là năm nay liên hoan phim Venice không có đối thủ cạnh tranh nên mới để một bộ phim kiểm lậu thế này lên sóng?”
Lỗ Hiểu Bình khẽ lắc đầu: “Quả thật không phải quá đến mức không có đối thủ cạnh tranh, nhưng chất lượng của bộ phim này cũng không thể khinh thường được.”
“Mặc dù ta chưa thể phân tích kỹ chi tiết của bộ phim này nhưng trải nghiệm lần đầu xem cho thấy bộ phim này có rất nhiều điểm độc đáo. Có thể được giám khảo cho phép cũng không có gì kỳ lạ.”
Nhiếp Vân Thịnh thấy hơi kinh ngạc: “Hả? Phó giám đốc Lỗ, mau nói xem ngươi thấy bộ phim này so với “Tài Sản Của Ta” thì thế nào?”
Lỗ Hiểu Bình giải thích: “Chủ đề của hai bộ phim này khá tương tự nhau nhưng cốt truyện phía ta nghiêng về cực đoan hơn, của bên này nghiêng về chi tiết.”
Nhiếp Vân Thịnh và mấy ông chủ khác rốt rít gật đầu. Điểm này những người không biết nhiều về điện ảnh như họ cũng có thể nhận ra được.
“Tài Sản Của Ta” là một kịch bản cực đoan và kỳ quái. Cũng chỉ có một người nắm giữ đa số tài sản trên hành tinh, thậm chí còn có thể độc quyền cả không khí, nguồn nước, vân vân.
Phim “Tương Lai Ngươi Chọn” lại không có những cảnh tượng cực đoan như thế. Các tình tiết nhìn thì có vẻ cực đoan nhưng thực chất tất cả đều là thuận lý thành chương. Dù là côn đồ nhỏ nhoi cũng có thể leo lên bằng những thủ đoạn xám. Mặc dù thế giới hỗn loạn nhưng nấc thang lên cao không bị chặt đứt hoàn toàn.
Nên mặc dù nói chủ đề của hai bộ phim này tương tự nhau nhưng sau khi xem xong cả hai bộ phim, cảm giác của người xem khác một trời một vực nhau.
Lỗ Hiểu Bình tiếp tục giải thích: “Chủ đề phim và nội hàm bên trong ta cũng không phân tích được. Cái này phải xem đi xem lại chi tiết mới có thể tổng kết được.”
“Ta sẽ nói sơ qua về các kỹ xảo phim này đã sử dụng.”
“Dưới cái nhìn của tôi, phim này đã cân bằng tốt giữa hai yếu tố nghệ thuật và thương mại. Ở một phương diện khác hắn đã làm rất thẳng thắn, ví dụ như dùng ánh sáng khác nhau để thể hiện sự chênh lệch của nhân vật.”
“Cảnh mở đầu phim, ống kính hạ xuống từ nơi cao nhất đến nơi thấp nhất. Nơi cao nhất chính là chỗ của mấy người giàu kia, không chỉ có ánh mặt trời đầy đủ mà vào ban đêm còn có thể thấy ánh đèn tuyệt đẹp của cả thành phố. Cuộc sống trên tầng mây của họ tựa như đang ở trên tiên cảnh.”
“Khi ống kính hạ xuống, người xem có thể thấy được cảnh tượng ở tầng áp chót. Bất kể dù là ban ngày hay ban đêm nơi đó luôn mờ mờ ảo ảo, tầng mây kia ngăn cách ánh mặt trời và ánh đèn. Khiến thế giới tầng chốt trở thành xã hội rừng cây nơi mạnh ăn hiếp kẻ yếu, nơi nơi rơi vào cảnh hỗn loạn.”
“Cảnh cuối cùng của phim ống kính lại đi từ nơi thấp đến nơi cao, nhấn mạnh cảm giác ấy.”
“Theo ta thấy tầng mây này được thiết kế rất ảo diệu.”
“Những kiến trúc này dù nhìn là thấy cao vút trong mây, mặc dù chúng cao thật nhưng tầng mây lại được phun ra từ dụng cụ trong cao ốc.”
“Dù phim không trực tiếp giải thích, nhưng người xem vẫn có thể đoán ra vì những phú hào sống trên tầng cao kia không muốn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bẩn thỉu ở dưới, không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng lúc mở cửa sổ ra nên mới dùng tầng mây che lại.”
“Tầng mây kia vừa là một thứ ngăn cách vừa là một thủ đoạn độc quyền. Vì những người sống trên cao kia vẫn là người của xã hội loài người nên họ có thể thông qua thủ đoạn trắng trợn này độc quyền ánh mặt trời của thành phố. Nhưng người giàu trong “Tài Sản Của Ta” độc quyền không khí vậy.”
“Khi nhân vật chính của Lộ Tri Diêu bí mật thay đổi vai trò với người trẻ giàu kia, rõ ràng hắn đang làm công việc tăm tối nhất nhưng phim lại cố tình dùng hiệu ứng ánh sáng sáng nhất. Khi nhân vật chính thay thế người giàu nọ, toàn bộ bầu không khí lúc hắn xử lý sản nghiệp của người giàu, dùng tài phú rửa sạch số tiền banh phái kia rất vui vẻ.”
“Nhạc phim còn đầy trang trọng và tao nhã.”
“Nhạc phim và ánh sáng tươi sáng như vậy tạo nên sự tương phản rõ nét giữa cốt truyện âm hiểm, tạo ra một hiệu quả hoang đường.”
“Đồng thời điều này cũng là một ám hiệu với nhân vật chính, dù hắn có dùng bất cứ thủ đoạn nào leo lên thì trong mắt hắn chuyện đúng sai thiện ác đã hoàn toàn vặn vẹo rồi. Vì để leo tới nơi cao nhất ôm lấy ánh mặt trời, hắn đã buông tay với chuẩn mực cho phép của đạo đức, thậm chí còn vặn vẹo hơn.”
“Ngoài ra phim này cũng sử dụng rất nhiều cách dựng phim khác nhau.”
“Ví dụ như trong quá trình lớn lên của nhân vật chính, bằng cách dựng phim người xem có thể so sánh được thời nhân vật chính vừa gia nhập bang phái và thời nhân vật chính đã hoạt động lâu dài tại bang phái. Nhân vật chính đã quen với những việc kinh tởm kia.”
“Qua đoạn mở đầu và kết thúc, ống kính đan xen làm nổi bật sự biến hóa trong khoảng thời gian này của nhân vật chính, tạo ra một vòng luân hồi. Thực tế tất cả thành viên trong bang phái sẽ trải qua một quá trình như vậy, từ lúc mới vào bang phái còn trẻ trung ngây thơ đến lúc buông bỏ đạo đức, trở thành một kẻ gian ác không chừa bất cứ thủ đoạn nếu.”
“Nếu giải thích theo thứ tự bình thường sẽ không thể nào tạo ra cảm giác vòng luân hồi và số phận này, mọi thứ sẽ bị kéo dài ra.”
“Trừ việc này, chi tiết phim cũng không tệ. Thông qua các giai đoạn sống của nhân vật chính, ta có thể thấy được thứ hắn ăn, đồ hắn mặc sẽ tương xứng với tình cảnh sống của hắn.”
“Ví dụ như lúc làm người vô gia cư, sau khi gia nhập bang phái và kể từ khi trở thành người giàu, hoàn cảnh sống của nhân vật chính lẫn những thứ hắn mặc đều thay đổi.”
“Hơn nữa phải khen ngợi kỹ thuật diễn của Lộ Tri Diêu quá tốt.”
“Thực tế hắn đóng hai vai trò, một vai trò còn chia làm hai giai đoạn.”