“Lúc mới ắt đầu người nghèo còn đấu tranh anh dũng với người khác ở tầng đáy. Dù hắn đã giết người nhưng thật ra hắn vẫn vững vòng. Khi địa vị trong bang phái của hắn càng ngày càng cao, nhìn bề ngoài tính tình của hắn đã trở nên trầm ổn hơn nhưng thực tế trong lòng hắn đã từ bỏ chính nghĩ mà mình đã giữ gìn.”
“Lộ Tri Diêu không chỉ diễn ra cái cảm giác này của nhân vật nghèo mà còn diễn tốt cả vai người trẻ giàu kia nữa.”
“Người trẻ giàu kia có một tính cách khác, hắn có những lý tưởng, có tinh thần mạo hiểm. Hắn sống đầy nhiệt huyết và hy vọng. Về tinh thần phấn đấu, hắn có nhiều nét tương tự nhân vật nghèo. Nhưng khi cẩn thận quan sát ta sẽ nhận ra tính cách của hai nhân vật này hoàn toàn khác nhau.”
“Trong phim có một chi tiết, nhân vật chính giàu và nhân vật chính nghèo có cùng một loại cây cảnh. Nhưng cây của nhân vật chính được chăm sóc ở tầng trên cùng, thường xuyên tiếp xúc với ánh mặt trời nên lớn lên khỏe mạnh. Cây của nhân vật chính nghèo thì thường xuyên bị bệnh, lá cây sống dở chết dở, phải chăm sóc lắm mới có thể sống được.”
“Nói cách khác hoàn cảnh sống khác nhau quyết định tinh thần mạo hiểm và mạnh dạn của mỗi người, cuối cùng khiến họ trở thành hai cá thể hoàn toàn khác biệt.”
“Cái đặc sắc nhất không phải là Lộ Tri Diêu đã diễn được ba loại tính cách mà hắn còn diễn tốt đến mức liên tục thay đổi giữa ba loại tính cách này.”
“Thậm chí còn khiến người ta sinh ra một loại ảo giác rằng nhân vật chính nghèo và giàu chỉ giống nhau về tướng tá thôi, thực ra đó là hai người khác nhau.”
“Có thể cho thấy kỹ thuật diễn xuất sắc và phức tạp đến ngần này, cầm giải thưởng nam chính xuất sắc nhất cũng là danh xứng với thực.”
Nhiếp Vân Thịnh khẽ gật đầu: “Quả thật, bộ phim này có rất nhiều chi tiết nhỏ. Nếu như không nghe ngươi nói ta cũng không nhìn ra được. Ta chỉ cảm thấy nó rất tự nhiên thôi.”
“Cái khiến ta chú ý là viên đá nhỏ ở ngực kia, bởi vì nó có ý nghĩa tượng trưng.”
“Đầu tiên là khiến mấy tên vô gia cư khác tưởng đó là thứ gì đáng tiền nên cướp của hắn. Sau đó hắn lỡ tay giết hai tên vô gia cư kia nên mới bị ép mở ra kiếp sống bang phái của mình. Cuối cùng có lẽ hắn bại lộ cũng vì tảng đá kia, kết cục là nó rơi xuống từ tầng cao, nát bét, ám chỉ nhân vật chính đã thất bại.”
“Xem ra dã tâm của đạo diễn Chu Tiểu Sách không hề nhỏ, ý tưởng của bộ phim này rất tinh xảo. Có thể từ lúc bắt đầu đã hướng về giải thưởng rồi.”
Dù gì Lỗ Hiểu Bình cũng làm điện ảnh, ánh mắt của hắn cao hơn mấy ông chủ khác nhiều, hắn có thể thấy rất nhiều con đường.
Dĩ nhiên hắn không phải một nhà phê bình phim chuyên nghiệp, lại mới xem một lần nên chỉ có thể nói được những cảm giác mình thấy trong vài giờ qua thôi.
Một bộ phim muốn đoạt giải không chỉ cần có kỹ thuật quay xuất sắc mà còn phải có nội hàm đánh động được giám khảo.
Nhiếp Vân Thịnh có chút lo âu: “Phó giám đốc Lỗ, ngươi cảm thấy “Tài Sản Của Ta” có thể thắng được không?”
Lỗ Hiểu Bình ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Từ xưa đến nay chưa từng có nhà văn hạng nhất, thắng hay không thắng là phán đoán quá thô bạo, tốt nhất là đừng nói vậy.”
“Dù gì thì chúng ta hướng tới không phải lợi nhuận và giải thưởng mà là dư luận.”
“Trước mắt xem ra phim “Tài Sản Của Ta” chính là mục tiêu của tập đoàn Đằng Đạt. Bộ phim “Tương Lai Ngươi Chọn” này dù cũng liên quan và ảnh hưởng tới chúng ta nhưng ảnh hưởng không lớn.”
“Ta còn cảm thấy lực sát thương của bộ phim này không bằng game.”
“Game còn công kích liên minh chống Đằng Đạt chúng ta qua hồi kết, nhưng phim không hề nói gì.”
“Trái lại thì hai bộ phim này đang cố gắng khắc họa, đẩy tập đoàn Đằng Đạt tới vị trí xí nghiệp đứng đầu độc quyền. Ngấm ngầm tạo ra ảnh hưởng không thể khinh thường với người xem.”
“Dư luận không ngừng lên men, ít nhiều gì thì trước mắt mọi người sẽ cảnh giác với tập đoàn Đằng Đạt.”
“Tóm lại, ta cảm thấy phim ‘Tài Sản Của Ta’ đã đủ xuất sắc rồi, mọi việc tiếp theo, thắng bại tại trời đi!”
Sau lời giải thích của Lỗ Tiểu Bình, tất cả các ông chủ bao gồm cả Nhiếp Vân Thịnh cũng đều nhận ra tình hình hiện tại.
Nhìn chung, hai bộ phim này đều có những điểm mạnh riêng.
Từ góc độ trí tưởng tượng và sự phù hợp văn hóa, “Tài Sản Của Ta” có phần nhỉnh hơn.
Bộ phim này sử dụng trí tưởng tượng phi thường để mô tả một tình huống cực đoan. Mà với khán giả trong nước, đây là tình huống vừa mới lạ vừa có thể khơi gợi sự đồng cảm. Đối với khán giả quốc tế, phim cũng có thể tạo ra một số ảnh hưởng nhất định, thế nhưng hiệu quả châm biếm có thể không mạnh mẽ do có sự khác biệt về văn hóa.
Từ góc độ kỹ thuật quay phim và chi tiết, “Tương Lai Ngươi Chọn” lại chiếm ưu thế.
“Tương Lai Ngươi Chọn” có nhiều tình tiết chi tiết và bối cảnh thế giới phong phú. Nhân vật chính từ một kẻ lang thang bình thường từng bước trở thành thủ lĩnh băng đảng, sau đó sử dụng thủ đoạn đặc biệt để chiếm đoạt vị trí của một người giàu có. Hình ảnh này dễ dàng khiến khán giả đồng cảm.
Ngoài ra, trong những tình tiết phức tạp này, đạo diễn Chu Tiểu Sách sử dụng nhiều kỹ thuật quay phim khá thu hút cùng một số ẩn dụ. Do đó, về mặt nghệ thuật, phim sẽ dễ dàng nhận được sự ưu ái của các nhà phê bình.
Nếu thực sự đưa hai bộ phim này tham gia liên hoan phim để tranh giải, “Tương Lai Ngươi Chọn” có khả năng cao sẽ chiến thắng.
Tuy nhiên, điều quan trọng là hai bên không cạnh tranh về việc giành giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế.
Trên thực tế, trong những năm gần đây, điện ảnh trong nước có xu hướng ngày càng rõ rệt: ngày càng nhiều đạo diễn trong nước bắt đầu hướng tầm nhìn vào thị trường trong nước, mục tiêu trước tiên là đáp ứng nhu cầu thưởng thức phim của khán giả trong nước.
Nội dung tư tưởng thể hiện cũng ngày càng phù hợp với thị hiếu của khán giả trong nước.
Một bộ phim không đoạt giải ở nước ngoài không nhất thiết là phim dở và ngược lại.