Ngươi nói coi tổng giám đốc Lý làm cái gì chả tốt, sao lại vào đây gây rối với ta chứ?
…...
Đến trước cửa quán cà phê internet Netfish, Bùi Khiêm và Mã Dương đẩy cửa vào.
Song, Bùi Khiêm sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi uống rượu trong góc.
Đây không phải là tổng giám đốc Lý sao?
Thật là trùng hợp!
Ta vừa đi ngang qua quán bar của ngươi và nhắc đến ngươi đây?
Nhìn thấy Bùi Khiêm, Lý Thạch cũng không khỏi sững sờ.
Bởi vì Bùi Khiêm đã lâu không đến quán cà phê internet Netfish ở cửa hàng sơn trang Minh Vân, Lý Thạch chỉ đến uống rượu im lặng một chút, không ngờ hắn lại đến.
Vô tình đụng phải, tình cảnh có chút ngượng ngùng.
Nhưng Bùi Khiêm cũng không để ý, dù sao thì đây cũng là một trong số ít những người bạn tốt của hắn!
Bùi Khiêm ngồi xuống đối diện với Lý Thạch, cười nói: "Tổng giám đốc Lý từ xa ghé thăm, là đến để do thám tình hình quân địch sao?"
Câu này tuy nói với giọng điệu đùa giỡn, nhưng Lý Thạch biết rất rõ ý tứ sâu xa bên trong đó.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Quả nhiên, tổng giám đốc Bùi đã sớm biết rằng quán cà phê Internet Star và những cửa hàng gần đây đều có liên quan đến ta…"
"Ừm, chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao thì đối phương cũng là tổng giám đốc Bùi..."
Lý Thạch đã từng có hiểu biết mới về Bùi Khiêm trong sự kiện ở quán cà phê internet Netfish chính, hiển nhiên không dám xem nhẹ.
Hiện giờ tổng giám đốc Bùi đã làm rõ mọi chuyện, ít nhiều gì vẫn còn có hơi xấu hổ.
Dẫu sao thì Lý Thạch vừa đầu tư vào quán cà phê Internet Star, vừa đầu tư vào các cửa hàng gần cửa hàng sơn trang Minh Vân, nhìn sao cũng thấy tất cả đều là đang nhắm vào quán cà phê internet Netfish hết.
Mặc dù Lý Thạch tin rằng tổng giám đốc Bùi không có bằng chứng trong tay, chỉ là phỏng đoán, nhưng vì hai người đều là người thông minh, có chết cũng không thừa nhận cũng vô nghĩa mà thôi, không cần thiết phải giả vờ ngu ngơ.
Lý Thạch mỉm cười: "Tổng giám đốc Bùi đừng để ý, đây đều là hành vi kinh doanh bình thường."
"Vả lại ta cũng không nhắm vào quán cà phê internet Netfish của tổng giám đốc Bùi, đơn giản chỉ là cảm thấy tổng giám đốc Bùi có mắt nhìn tốt, cho nên muốn húp miếng canh mà thôi."
Nghe xong những lời của Lý Thạch, trong lòng Bùi Khiêm đã sáng tỏ.
Quả nhiên, người thử mua chuộc nhân viên phục vụ của quán cà phê internet Netfish lần trước, chính là tổng giám đốc Lý.
Trước đó Bùi Khiêm thả tin tức giả ra ngoài, quả thật đã đánh lừa được tổng giám đốc Lý.
Lần này tổng giám đốc Lý không phải là vì chèn ép quán cà phê internet Netfish, thử đầu tư, mà là cảm thấy đầu tư chỗ Bùi Khiêm nhất định sẽ hot, cho nên đến để tăng thêm nhiệt độ...
Sau khi cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish nổi tineegs, quả thật đã mang đến lưu lượng rất lớn cho con phố đó, mặc dù các cửa hàng xung quanh không được hoan nghênh như quán cà phê internet Netfish, nhưng về cơ bản cũng đều được lợi từ nó.
Trong sự kiện lần đó, tổng giám đốc Lý kiếm một chút, nhưng không kiếm được nhiều.
Cân nhắc đến việc tổng giám đốc Lý đi lại giữa nhiều lĩnh vực khác nhau có thể kiếm nhiều tiền hơn, đối với hắn mà nói thì đó lại là lỗ.
Mặc dù tổng giám đốc Lý có vài mối quan hệ đầu tư với mấy cửa hàng đang hoạt động kia, nhưng dù sao đầu tư cũng không nhiều, giai đoạn trước bán giảm giá một thời gian lại tiêu tốn không ít tiền, cho nên người đặt cao kỳ vọng như tổng giám đốc Lý nhất định sẽ không hài lòng với điều này.
Còn tình huồng lần này lại khác.
Lưu lượng khách của sơn trang Minh Vân gần đây quả thật quá thấp, cho nên cửa hàng chẳng mấy ai cần, bây giờ giá thành giảm rất thấp.
Nếu như sơn trang Minh Vân thật sự lại được tổng giám đốc Bùi làm cho hot, vậy thì mấy cửa hàng này trong nháy mắt sẽ biến thành cây rụng tiền, bất kể là để lại trong tay kiếm tiền, hây là trực tiếp bán đi, chắc chắn đều có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Đến lúc đó tổng giám đốc Lý đâu còn đơn giản là “húp canh” gì đó nữa?
Nhưng tiền đề của tất cả những điều này, là vùng lân cận sơn trang Minh Vân thật sự có thể hot mới được...
Bùi Khiêm không khỏi xúc động.
Tổng giám đốc Lý à tổng giám đốc Lý, suy luận của người rất hoàn hảo, nhưng... Ngươi đã bỏ qua một điều kiện đã biết...
Đương nhiên, việc này cũng không thể trách tổng giám đốc Lý, ai mà ngờ trên thế giới này lại có hệ thống càng thua lỗ thì càng kiếm được nhiều chứ?
Ở trong nháy mắt này, thậm chí Bùi Khiêm còn hơi động lòng trắc ẩn.
Nếu như là người khác, thì tổng giám đốc Bùi chắc chắn sẽ không nương tay.
Nhưng lòng nhiệt tình của tổng giám đốc Lý, đã bị Bùi Khiêm lừa một lần.
Cũng không thể bắt một con cừu ra sức nhổ được, lỡ trụi mất thì phải làm sao.
Cho nên, Bùi Khiêm định ám chỉ cho tổng giám đốc Lý một chút, để hắn đừng đầu tư quá lớn.
Cho đến bây giờ, tổng giám đốc Lý đã đầu tư vào một chuỗi các quán cà phê Internet, còn đầu tư thêm một quán bar, một quán cà phê và một phòng đánh cờ, đã giúp cho Bùi Khiêm rất nhiều.
Ngộ nhỡ tổng giám đốc Lý vẫn muốn đầu tư thêm, tiếp tục bỏ tiền ra thì phải làm sao?
Vậy thì Bùi Khiêm lại phải lo lắng rồi, làn sóng này nhổ trụi luôn tổng giám đốc Lý, thì sau này không cách nào có thể duy trì phát triển được.
Để tổng giám đốc Lý lỗ ít một chút, cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm định ám chỉ cho tổng giám đốc Lý một chút.
Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu cocktail, dùng giọng nói hết sức chân thành nói: “Tổng giám đốc Lý, thật không dám giấu diếm.”
“Lần trước cửa hàng chính của cà phê internet Netfish hot lên, là có một phần vận khí nhất định. Quán sơn trại Minh Vân này muốn sao chép thành công của cửa hàng chính, về cơ bản là không thể được.”
“Xác xuất khiến vùng lân cận này thật sự có thể hot lên, quả thực không cao, ta cũng chỉ tiện tay thử một chút...”
Bùi Khiêm đã cố gắng ám chỉ rồi.
Lý Thạch cười, bày ra dáng vẻ “Ta hiểu”: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi quá khiêm tốn rồi.”