Bùi Khiêm hoàn toàn không hiểu Trương Tổ Đình, thậm chí đến cả việc hắn từng diễn phim gì cũng không biết, nhưng cái này cũng không sao, dù sao Trương Tổ ĐÌnh cũng không biết Bùi Khiêm làm game gì, mọi người đều khen tượng trưng nhau, không cần quá quan tâm.
Cũng may Lâm Vãn từng học qua, tùy ý trò chuyện về năm tháng huy hoàng lúc còn trẻ của Trương Tổ Đình, khiến tâm trạng của hắn rất tốt.
Ăn hai miếng, Trương Tổ Đình ngạc nhiên phát hiện, đồ ăn ở đây không khỏi quá phong phú đấy chứ?
Mấy năm nay hắn cũng tiếp nhận không ít tiệc chiêu đãi, cho dù là tiệc chiêu đãi bạn bè hay là chiêu đãi công việc, cũng đã ăn qua rất nhiều đồ ăn ngon.
Nhưng thật sự rất ít khi có thể ăn những món ăn tuyệt vời như vậy như ngày hôm nay!
Đương nhiên, loại mỹ vị này càng không phải đến từ các loại gia vị và chất phụ gia, mà mỹ vị này đến từ chính bản thân nguyên liệu. Đây là hiệu quả chỉ có được khi chọn nguyên liệu nấu ăn đắt tiền mới có thể nấu ra.
Trương Tổ Đình càng ăn, thì càng cảm thấy kinh ngạc.
Không ngờ thành phố Kinh Châu nhỏ bé này, lại có quán ăn thâm tàng bất lộ như vậy?
Vị tổng giám đốc Bùi này mời mình ăn thức ăn có giá trị như vậy, thành ý này đúng là rất đầy đủ!
Trương Tổ Đình vốn không phải là kiểu minh tinh sẽ thể hiện với thương hiệu lớn, mà luôn được biết đến như một người bình dị dễ gần, bây giờ vừa ăn vừa nói chuyện với tổng giám đốc Bùi, càng trò chuyện càng thoải mái.
Thức ăn trước đó đều nhỏ và tinh xảo, sau khi ăn hết người phục vụ sẽ lập tức lấy đi, đổi thành món ăn khác.
Mặc dù cũng rất ngon, nhưng vẫn có chút không thỏa mãn.
Nhưng rất nhanh, món ăn chính đã đến!
Sau khi nếm thử mấy món khai vị tuyệt vời, thì người phục vụ bê lên một con cua hoàng đế to lớn, từ trên đầu suy đoán phải có khoảng mười cân, e rằng chỉ riêng giá của nguyên liệu nấu ăn, đã tới sáu bảy nghìn đồng!
Trương Tổ Đình khá tốt, dù sao cũng là người từng trải, nhưng trợ lý nhỏ của hắn hiển nhiên chưa từng nhìn thấy loại trận chiến này, ánh mắt thẳng tắp, xem ra rất muốn lấy điện thoại ra chụp một tấm, nhưng lại cảm thấy không ổn thỏa.
Bùi Khiêm cười nói: “Dùng tâm thưởng thức, mới có thể không bỏ sót một mỹ vị nào của nguyên liệu nấu ăn. Một khi chụp ảnh, mùi vị sẽ thay đổi.”
Người quản lý vốn muốn thò tay về phía điện thoại rụt lại.
Nhà hàng có bầu không khí tốt thế này, thức ăn có vẻ ngoài tinh tế thế này, không thể chụp ảnh làm màu trước mặt bạn bè thật khó chịu!
Không chụp ảnh lại thì sao có thể chia sẻ với người khác rằng mình đã từng ăn món ăn tuyệt vời thế này đây?
Rất khó chịu.
Nhưng nghe cách nói của tổng giám đốc Bùi, hình như rất có lý.
Những món ngon thế này, không chỉ phải nếm bằng đầu lười mà còn phải cảm nhận bằng trái tim nữa.
Nếu có tâm lý chụp ảnh lòe người khác, thế thì lúc ăn sẽ không thể chăm chú, đương nhiên mùi vị thơm ngon cũng kém đi.
Tựa như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, có những người đặt hết sức chú ý lên tác phẩm nghệ thuật, hết sức chăm chú, thưởng thức được mỹ cảm động lòng người của nó.
Mà cũng có nhiều người cầm máy ảnh chụp như điên, trong đầu toàn là ánh sáng, cấu trúc, đương nhiên sẽ bỏ lỡ cảm nhận tác phẩm nghệ thuật mang đến cho mình lúc đó không ít thì nhiều.
Mà thứ như món ngon cũng cần thái độ chăm chú.
Chăm chăm chụp ảnh, đương nhiên sẽ làm phân tán sức chú ý, không thể tập trung tinh thần hoàn toàn để thưởng thức vị ngon của món ăn.
Suy ngẫm từ điều này, tổng giám đốc Bùi nói rất đúng!
Người quản lý im lặng cất điện thoại, không có suy nghĩ chụp ảnh lưu niệm nữa.
Nhân viên phục vụ bên cạnh nghiêm túc xử lý con cua hoàng đế khổng lồ này, dùng chiếc kéo đẹp đẽ cắt chân cua ra, lấy thịt cua bên trong ra, sau đó để gạch cua vàng ươm đựng trong vỏ cua cùng với thịt cua, sau đó đặt nước chấm trước mặt mỗi người, đợi thưởng thức.
Cái này chỉ là chia ra từng phần tinh hoa nhất, sau đó mang những phần còn lại, ví dụ như càng khổng lồ vào bếp xử lý.
Bóc hết thịt cua của bộ phận khác ra đặt lên bàn.
Bùi Khiêm giơ tay: “Anh Trương, mời.”
Trương Tổ Đình và người quản lý của hắn nhìn thịt cua và gạch cua thơm phức trước mặt, mở mang khẩu vị.
Nhất là người quản lý của Trương Tổ Đình, cảm thấy lần này mình đến Kinh Châu thật sự quá lãi!
Thật ra Trương Tổ Đình nhận được hai triệu thù lao đại ngôn, nhưng người quản lý thì chẳng có một cắc.
Đối với người quản lý này, lần này đến Kinh Châu vốn là một chuyến công tác rất bình thường, vốn không mong đợi gì.
Nào ngờ lại có thể ăn ngon thế này!
Không nói đến những thứ khác, ngồi máy bay đến Kinh Châu ăn cua hoàng đế hiếm thấy thế này cũng xem như lãi lắm rồi!
Trương Tổ Đình ăn cua mà không khỏi thầm cảm động, hắn cảm thấy tổng giám đốc Bùi coi trọng mình!
Tuy nói rằng nhiệm vụ quay ngày mai không nặng nề gì, nhưng nhất định sẽ quay nghiêm túc, phát huy 120% kỹ năng diễn xuất của mình, hoàn thành xuất sắc quảng cáo này!
...
Sáng hôm sau, studio.
Trương Tổ Đình đã mặc chỉnh tề, trông vô cùng uy vũ.
Trên người là bộ giáp màu hồng bạc, trên vai có hai đầu rồng màu vàng, chạm trổ tinh xảo, rất có chất lượng.
Bộ trang phục này được đặt riêng, tạo hình thời trang đẳng cấp trong "Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up".
Ngoài ra còn có một cây đại đao vàng cao gần bằng một người, lóe sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Đương nhiên giáp và đại đao không phải kim loại nền không nặng lắm, Trương Tổ Đình vung lên cũng không tốn sức lắm.
Có điều Trương Tổ Đình xem tạo hình của mình xong thì toàn thân lâm vào trạng thái sững sờ.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì?
Sau bữa cơm hôm qua, Trương Tổ Đình đã quyết sẽ dùng 120% kỹ năng diễn xuất của mình để đền đáp cua hoàng đế của tổng giám đốc Bùi.
Nhưng hôm nay đến studio, tất cả mọi chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Tổ Đình.
Thứ quỷ gì đây?
Trang phục đạo cụ phô trương này là sao?
Trương Tổ Đình cũng quay nhiều phim cổ trang rồi, nhưng trước giờ chưa thấy giáp và vũ khí phô trương thế này bao giờ.