Có điều bọn họ không nói ra ngay, không phải vì bọn họ không dám nói, mà vì bọn họ hoang mang.
Hình như vị Hoàng đế trước mắt biến thành một người bọn họ không biết chỉ trong một đêm, thậm chí bọn họ không dám tin bốn chữ này thốt ra từ miệng Hoàng đế.
Nên, mãi đến khi Lý Cương nói về sách lược hoàn chỉnh một cách mạch lạc, hai người mới ý thức được rằng, triều hội hôm nay có vấn đề rất lớn.
Nếu bọn họ không nói gì, e rằng không những công sức trước đó mất sạch mà còn chết không có chỗ chôn!
Người đầu tiên đứng ra nói là Uông Bá Nhan.
“Quan gia, không được! Bây giờ Biện Kinh là đường cùng, người Kim có thể tiến xuống Hà Nam bất cứ lúc nào, sao quan gia có thể đến nơi nguy hiểm như vậy?
“Bên Dương Châu đã sắp xếp xong rồi, chỉ đợi Thánh giá của quan gia đến thôi, tất cả sẽ bước vào quỹ đạo, bây giờ sao quan gia lại do dự không quyết?
“Tuyệt đối không được đi Biện Kinh!”
Vừa dứt lời, có không ít quần thần cũng nhao nhao hưởng ứng.
Nội dung lời nói cũng tương tự, đều là Biện Lương quá nguy hiểm, có thể đi nhưng không cần thiết, triều đình chưa vững để chống Kim, chuyện này phải làm từ từ.
Bùi Khiêm không nói gì, mãi đến khi các đại thần đều nói hết ý kiến của mình mới lên tiếng: “ Thì ra chư vị ái khanh đều nghĩ vậy sao? Ai, thật ra ta cũng thấy Dương Châu tốt hơn, nhưng Biện Kinh là kinh đô cũ của triều ta, sao có thể hủy bỏ được…”
Nghe mấy câu này, trước mắt Uông Bá Nhan sáng rỡ, thầm hiểu ra.
Bảo sao!
Còn tưởng quan gia thật sự muốn về Biện Lương, thật là hú vía.
Xem ra, quan gia chỉ làm ra vẻ như trước, tìm một lý do thích hợp, bị miệng thiên hạ.
Hắn nói ngay: “Quan gia có thể cử một người đắc lực đi trước nghênh đón Thần chủ của Hoàng đế các triều về phủ Ứng Thiên, rồi phái một trọng thần trấn thủ Biện Kinh, phó Nguyên Soái Tông là lựa chọn rất tiếp…”
Bùi Khiêm liếc mắt qua văn võ bá quan: “Chư vị ái khanh nghĩ thế nào? Đừng sừng sờ như vậy, phải có ý kiến của mình. Trẫm là quân chủ rộng lượng, các ngươi nói thật, trẫm cũng sẽ không làm gì các ngươi.”
Hoàng đế điểm danh, mấy quần thần này cũng lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.
Trong đó, đa số mọi người đều tán thành với ý kiến của Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện, lần lượt nói lên tính quan trọng và đúng đắn của đi Nam, cũng đưa ra phương án để Lý Cương và mấy người Tông Trạch đến phương Bắc dẹp loạn.
Chỉ có một phần nhỏ quan viên tỏ ý phản đối, mà có vài quan viên, không chắc chắn, tới tới lui lui chỉ nói một câu “xin quan gia sắp xếp”, ý là chúng ta đều là con rối không có ý kiến gì sất, Hoàng đế ngươi tự quyết đi.
Cuối cùng, Bùi Khiêm lại nhìn về phía Lý Cương.
“Lý tướng, ngươi nghĩ thế nào?”
Lý Cương trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không tình nguyện lắm, lên tiếng: “Nếu quan gia muốn tạm thời rời khỏi Trung Nguyên, tránh khỏi người Kim, cũng không phải không được. Thần nghĩ, Quan trung vi thượng, Tương Đặng là thứ, Kiến Khang hạ.
“Dù bệ hạ không thể đi quan trung theo thượng sách, cũng nên theo Tương Đặng, Nam Dương, thống nhất lòng thiên hạ.”
Rất rõ ràng, Lý Cương cũng ý thức được rằng, trong triều đình nhỏ này, đa số quan viên và bản thân Hoàng đế vẫn muốn về Nam hơn.
Nhưng dù có tránh địch, không về Biện Kinh, Lý Cương nghĩ cũng không nên chạy về Nam.
Đạo lý rất đơn giản: Theo thiên hạ.
Nếu Hoàng đế chạy vọt đến phương Nam xa xôi, thế thì gần như tuyên bố với thiên hạ: Trẫn chạy rồi, trẫm không cần phương Bắc nữa!
Nhưng nếu Hoàng đế không chạy xa như thế thì sao? Người Tống ở phía Bắc vẫn sẽ cảm thấy Vương soái sẽ quay về, vẫn tiếp tục đấu.
Rõ ràng vẫn là Lý Cương đối diện với nghịch cảnh, dàn xếp ổn thỏa.
Mà hắn vừa nói xong, Hoàng đế đã đập tay vịn, tức giận đứng lên.
“Lý tướng ngươi nói gì vậy! Ban nãy trẫm chỉ muốn thử các khanh một chút thôi, muốn xem thử rốt cuộc trong lòng các ngươi có người dân phía Bắc không, rốt cuộc có dũng khí rửa nhục cũ không!
“Không ngờ, các người, ai cũng khiến trẫm thất vọng!”
“Người thích sống an nhàn nào có mặt mũi làm quan triều ta?
“Lý tướng, nhớ kỹ những quan viên ban nãy nói muốn về Nam chưa?”
“Trẫm cho ngươi ba ngày, giáng chức đám người này hết cho ta, càng xa càng tốt!”
Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện hoang mang nhìn nhau, không dám tin vào tai mình lần nữa.
Thì ra dáng vẻ ban nãy quan gia ủng hộ việc về Nam là đang… câu cá?
Thấy mọi người hoang mang, Bùi Khiêm lạnh lùng nhìn về phía Lý Cương: “Sao, Lý tướng, không hiểu lời trẫm nói sao?”
Bấy giờ Lý Cương mới sực tỉnh, vội hành lễ: “Thần không phụ kỳ vọng của quan gia!”
“Làm thế đi, bãi triều!” Bùi Khiêm chuẩn bị phất tay áo đi.
Lúc này Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện mới phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, không phải bọn họ phản ứng chậm, mà là chuyện Bùi Khiêm làm lúc này quá khủng khiếp, hoàn toàn không ăn nhập gì với quy tắc đấu tranh triều chính của triều Tống, cũng ngược lẽ thường quá đỗi.
Nhưng sau khi phản ứng lại, bọn họ cũng biết bây giờ mình phải chiến đấu.
“Quan gia! Không thể được!”
“Lý Cương ngang ngược, không coi trọng bệ hạ, nếu bệ hạ cho phép người này làm gì làm, e rằng trong triều có nhiều thành phe cánh của người này, ắt sẽ che kín thánh thông, chia tách trong ngoài, hiểm họa khôn lường!”
Trong lúc cấp bách, Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện đều không gọi là “quan gia” nữa mà đổi thành bệ hạ, nói sạch mấy lời chỉ trích Lý Cương.
Tuy bọn họ không biết rốt cuộc hôm nay Hoàng đế uống lộn thuốc gì, nhưng xem thái độ của Hoàng đế, nếu lần này bọn họ không để ý thì cũng khó gặp riêng Hoàng đế, khó như lên trời.
Hai người chỉ trích Lý Cương có hai điểm chính.
Thứ nhất là “coi thường bệ hạ”, thứ hai là “nuôi bè cánh”.
Mà nguyên do bọn họ dùng hai điều này chỉ trích Lý Cương là vì đây là sự thật.