Thật ra Lý Cương xem Triệu Cấu như con nít thật. Một là vì Triệu Cấu rất trẻ, cũng không có khí chất Hoàng đế, trước mặt lão giang hồ như Lý Cương như một đứa trẻ; Một là vì Hoàng đế của Triệu Tống này sợ người Kim đều truyền thống, nhị đế Huy Khâm đã đã phủ tối tâm lý của Lý Cương rồi, nên Lý Cương cũng chẳng hy vọng Triệu Cấu có thể hiểu rõ tâm tư của hắn, chỉ hy vọng có thể lừa được ngày nào hay ngày nấy, làm việc là được.
Về phần nuôi vây cánh, cả triều đình đều Lý Cương xây dựng, tuy trong đó có người cũ phe Triệu Cấu như Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện, nhưng đương nhiên Lý Cương không để ý đến bọn họ, cố gắng đặt người phe mình vào những vị trí quan trọng.
Đương nhiên trong mắt mấy người Uông Bá Nhan, và cả Triệu Cấu, đây cũng là hành động nuôi bè cánh
Có điều vốn dĩ Triệu Cấu và mấy người này đang nghĩ cách khống chế Lý Cương, để thế lực cân bằng hơn, tìm thời cơ thích hợp đá Lý Cương luôn.
Nhưng bây giờ, đột nhiên Triệu Cấu lại để Lý Cương tùy ý làm việc… sao mà được?”
Nhưng Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện khóc lóc kể lể một phen, Hoàng đế bệ hạ này như thể chẳng nghe lọt tai, vẫn sải bước đi.
“Bệ hạ!”
Uông Bá Nhan cũng không giữ hình tượng nữa, nhào lên, muốn ôm đùi Hoàng đế.
Hắn tự tin mình là tâm phúc của Triệu Cấu, dù việc gấp cũng phải có trật tự, làm vài việc quá quy định cũng không sao.
Phải giữ mạng trước đã.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến quần thần trong triều không ngờ đã xảy ra.
Bọn họ chỉ thấy Hoàng đế hệ ha… giơ chân lên đá bay Uông Bá Nhan!
“Nói nhiều vớ vẩn!”
“Ngươi là Hoàng đế hay trẫm là Hoàng đế??
“Trẫm nói không đúng đúng không?”
Quần thần trong triều đều sững sờ, Lý Cương càng sững sờ hơn.
Hành động của Hoàng đế bệ hạ bây giờ, trông kiểu gì cũng giống bạo quân ngang ngược, nhưng không biết sao hốc mắt Lý Cương lại hơi ươn ướt…
Uông Bá Nhan bị đá lăn ra đất ôm tim, sững sờ giây lát, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng kế tiếp, hình như hắn lại theo kiểu vò đã mẻ lại sứt, muốn nhào lên lần nữa.
Bùi Khiêm nghiêng người tránh đi, kêu to: “Lý Cương!”
Bây giờ Lý Cương bừng tỉnh, vội tiến lên một bước: “Có thần.”
Bùi Khiêm chỉ chỉ Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện: “Trẫm lệnh cho ngươi đá hai tên này ra ngoài!”
Thẩy Lý Cương hoang mang, Bùi Khiêm nói: “Ồ, trẫm quên ngươi có tuổi rồi, thế này vậy, ngươi tìm người khác làm thay, đá hay người này ra ngoài cho trẫm!”
Lý Cương lắc đầu, sau đó xắn tay áo lên: “Không, thần muốn tự làm!”
Chẳng mấy chốc, quần thần trong triều đều thấy cảnh khiến người ta ngạt thở.
Tuy Lý Cương đã lớn tuổi, nhưng nắm đấm không phải để trưng.
Chỉ sau một đấm, thêm vài cú đá, hắn đã đánh cho hai trọng thần Uông Bá Nhan và Hoàng Tiềm Thiện bán sống bán chết, thiếu điều bò ra khỏi đại điện.
Bùi Khiêm gật đầu tán thưởng, liếc mắt nhìn xung quanh một phen.
Tất cả quan viên khác đều im lặng cúi đầu.
Bùi Khiêm cười lạnh lùng: “Lý Cương! Sau này ai dám giỡn mặt với trẫm thì ngươi cứ đánh như hôm nay cho ta!”
“Các ngươi nghĩ trẫm là người nhân ái sao?”
“Thế thì các ngươi lầm rồi! Từ bây giờ, trẫm sẽ là bạo quân thiên hạ, không chịu yên nữa!
“Lý Cương, nhớ mấy lời trước đó trẫm nói không, trong vòng ba ngày phải đuổi cổ hết hôn quan nói muốn xuôi Nam cho trẫm, trẫm không muốn thấy họ nữa!”
Nói rồi Bùi Khiêm phất áo bỏ đi.
Lần này không ai dám lên nữa, Lý Cương ra tay rất cay độc, nhiều quan viên đều hoang mang che bên dưới.
Bọn họ sợ mình bị Lý Cương hành hung một trận cũng không có vận may được phong vương như Đồng Quán.
Về phần Lý Cương, hắn đã nước mắt lưng tròng, cảm thán: “Bệ hạ… có phong thái của Thái tổ…”
Người ta nói rằng năm đó Đại Tống dựng nước, Thái tổ Triệu Khuông Dân cũng đánh nhau với cả đám thần tử trong triều thế này.
Thậm chí có người hoài nghi, có thể Triệu Cấu… là mạch thái tổ?
Cứ cảm thấy hình như trên đầu Thái tông có một mảng xanh biếc.
…
Trong chớp mắt đã mấy ngày trôi qua.
Hiệu suất của Lý Cương thật sự rất cao, trong ba ngày đã chỉnh đống xong đám quan viên khuyên Bùi Khiêm xuôi nam, hoặc là miễn chức, hoặc là giáng chức.
Ban đầu, Lý Cương vẫn khá cẩn thận, mối quan viên đều nộp một bản tấu, trình bày cách sắp xếp của mình, xin Bùi Khiêm xét duyệt.
Đương nhiên Bùi Khiêm sẽ không xem rồi, quở trách Lý Cương một trận.
“Trậm nề tình người là lão thần ba triều mới giao nhiệm vụ quan trọng cho ngươi. Không ngờ ngươi lại không kiên cường như vậy!
“Sao chuyện gì cũng tấu lên vậy? Trẫm không cần quá trình, chỉ cần kết quả!”
Thế là, Lý Cương hoàn toàn thả lỏng, chỉ mấy ngày sau mở triều hội lần nữa, những gương mặt quen thuộc trong trí nhớ Triệu Cấu trước đó đã mất tăm, toàn là những gương mặt mới.
Bùi Khiêm rất vui vẻ, cảm thấy mình không nhìn lầm người, Lý Cương này làm việc khá lắm.
Thế là trên triều hội, lại phải nói chuyện Bắc phạt.
“Lý tướng, gian tà trong triều đã đi hết rồi, trẫm có thể Bắc phạt chưa?”
Lý Cương cũng cảm thán: “Tuy Biện Kinh vẫn đang chuẩn bị, nhưng quan gia thật sự có thể chuẩn bị khởi hành đi Biện… khoan, quan gia vừa nói gì?”
Lý Cương sững sờ.
Hắn vẫn luôn nghĩ, sau khi lần hành động này, kế tiếp để Hoàng đế về Biện Lương, chiêu cáo thiên hạ chuẩn bị chống kim mà thôi.
Về việc đánh người Kim thật…
Đó là chuyện vô cùng xa vời.
Dù sao thì Lý Cương từng chỉ huy chiến phòng thủ Biện Lương, cũng từng qua lại với mấy người Chủng Sư Đạo, Tông Trạch. Hắn rất rõ sức chiến đấu của quân Tống lúc này ra sao.
Đã nói rõ rồi, trong thời gian ngắn không thể đánh bại người Kim, về đến Biện Lương làm gì đó, lấy lòng người, kế tiếp phải nghĩ cách luyện binh, nghĩ cách liên lạc với nghĩa quân của khu vùng loạn, sau đó chuẩn bị chu đáo mới có thể nói chuyện lấy lại đất.
Kết quả bệ hạ lại hỏi, bây giờ có thể đánh Bắc được không?
Muốn đoàn tụ với nhị đế Huy Khâm sớm hay gì…
Sắc mặc Bùi Khiêm vẫn vậy: “Trẫm nói, có phải có thể đánh Bắc không?”