Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3291 - Chương 3291. Phiên Ngoại 1 - Khang Vương Bùi Khiêm (5)

Chương 3291. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (5)
Chương 3291. Phiên ngoại 1 - Khang vương Bùi Khiêm (5)

“Người Kim xâm phạm lãnh thổ Đại Tống ta, vẫn có vô số nạn dân đang gào thét, đợi vương soái, nếu không thể lấy về đất đã mất, không trả được thù xưa, trẫm khó mà ăn ngon ngủ yên được!”

“Nên trẫm không đợi nổi một ngày, lên kế hoạch ngay cho trẫm, chiêu binh thiên hạ, ngự giá thân chinh!”

Bây giờ sắc mặt Lý Cương mới thay đổi rõ rệt: “Quan gia, không được! Tuy ta vẫn có binh lính có thể chiến đấu, nhưng sau khi thất bại liên tiếp, binh lính không còn ý chí chiến đấu, mà người Kim quân đông thế mạnh, chúng ta không thể làm việc nóng vội được.”

“Nhất là ngự giá thân chinh, Thiên tử há có thể đến vùng đó? Dù cần đánh người Kim, cũng phải chuẩn bị kỹ càng, tuyệt không thể nóng vội!”

Bùi Khiêm không vui lắm, nhưng nghĩ lại, Lý Cương đưa ra đáp án thế này cũng trong dự liệu của hắn rồi.

Dù sao thì hắn làm Hoàng đế chỉ có một suy nghĩ, chính là tiễn đi, nhưng Lý Cương là phe chủ chiến, vẫn phải cân nhắc.

“Thế theo ý của Lý tướng thì cần chuẩn bị bao lâu?”

Lý Cương nghĩ nghĩ: “Bẩm quan gia, thần nghĩ nếu muốn đánh Kim, không chuẩn bị năm năm là không được đâu.”

Bùi Khiêm cau chặt mày, không vui chút nào.

Năm năm?

Trẫm phí công sức xuyên đến đây mà còn phải đợi ngươi năm năm?

Quan trọng hơn là, qua một khoảng thời gian này, hắn lờ mờ ý thức được rằng, Lý Cương có thể làm được việc. Nếu cho hắn năm năm, nói không chừng có thể luyện được một tốp quân mạnh để đánh người Kim.

Thế sau mà được?

Bùi Khiêm im lặng thở dài, xem ra, Lý Cương này dùng được đến đây thôi.

Sau khi đuổi hết đám vô dụng bên phái chủ hòa kia, sứ mệnh của hắn cũng thành công cơ bản rồi.

Việc tiếp theo Bùi Khiêm cần làm rất đơn giản, đó chính là nghĩ cách tìm một tướng lĩnh không đáng tin, từng bước bàn giao quyền tướng quân, sau đó nhanh chóng bắt đầu ngự giá thân chinh!

Chẳng phải Lý Cương ngươi nói năm năm mới đánh được sao?

Thế trẫm tìm tướng lĩnh dám đánh trong ba năm, thậm chí là hai năm.

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm nhìn về phía quần thần khác, nhất là mấy quan võ: “Ai có thể đánh Kim trong vòng năm năm?”

Bùi Khiêm khẳng định chắc nịch, chỉ cần có người đứng ra nói, có thể đánh Kim trong vòng năm năm, hắn sẽ thành mật sứ nhiệm kỳ kế ngay, thậm chí có thể thành Phó nguyên soái binh mã thiên hạ.

Về phần Đại nguyên soái binh mã… thì không thể cho được, cái đó để Bùi Khiêm tự làm.

Nếu hai người đồng thời tranh thì nên cho ai? Đương nhiên là xem thời gian của ai ngắn hơn rồi.

Kết quả khiến Bùi Khiêm thất vọng là, mấy quan viên trước mắt đều cúi đầu, vốn không dám nhìn hắn.

Thậm chí còn có mấy đại thần nhắm mắt phụ họa cách nói của Lý Cương, nói chuyện đánh Kim rất quan trọng, phải từ từ.

“Từ từ con khỉ! Một đám vô dụng! Chia sẻ phiền não với trẫm kiểu gì!”

Bùi Khiêm tức đến mức phất tay áo đi.

Về đến cung mình, Bùi Khiêm vẫn tức giận vô cùng!

Mấy thần tử này đều không có sức ấn tượng gì cả!

Thật ra, Bùi Khiêm muốn tìm một tướng lĩnh không có tính toán, làm việc hoan hỉ, đưa Hoàng đế đi cùng.

Nhưng đáng tiếc, mấy người trong triều đường hiện tại có rất nhiều đều là Lý Cương đề bạt, hình như bọn họ… quá đỗi lý trí.

E rằng muốn tìm được tướng lĩnh phù hợp thì phải tìm từ cơ bản thôi.

Như mọi người đã biết, trong những tiểu binh cấp cơ sở anh hùng bàn phím chắc đông nhất, cũng không thiếu những tên ất ơ nhiệt tình.

Đương nhiên tìm một người thích hợp đề bạt có thể giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt.

Nhưng… tìm ở đâu đây?

Bùi Khiêm vốn không biết hết mấy người này, đương nhiên cũng không biết ai ất ơ gì. Xem từng từng thì không thực tế lắm.

Nhưng nghĩ khác đi, quyết định lật xem mấy bản tấu chương gần cuối, xem thử có thu hoạch gì không.

Lật tới lật lui, một phần tấu rất dày xuất hiện trước mắt Bùi Khiêm.

“Bệ hạ đã đăng cơ, Lê Nguyên trở lại, xã tắc…”

Văn chương phong phú tận mấy nghìn chữ, nội dung thật sự không ít.

Bùi Khiêm thấy hơi đau đầu, nhưng vì kế hoạch lớn, vẫn phải kiên nhẫn đọc.

Quả nhiên tấu chương này không khiến hắn thất vọng, vì chưa đọc được mấy đoạn, Bùi Khiêm đã nắm được trọng tâm, tìm được nội dung hắn muốn rồi.

“Lý Cương, Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bá Nhan không thể chấp nhận ý của bệ hạ, khôi phục lãnh thổ, nghênh đón nhị thánh, xe về Nam, lại khiến Trường An, Duy Dương, Tương Dương chuẩn bị tuần du, sống tạm bợ, không có chiến lược lâu dài, e rằng không đủ để hy vọng về Trung Nguyên! Tuy các tướng lĩnh có cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Kế hoạch hiện tại, chi bằng về kinh, dừng chiếu tuần du ba châu, nhị thánh đi chưa lâu, thế địch chưa vững, chỉ huy lục quân, luồn lách Bắc độ, khi Thiên uy đến, tướng soái một lòng, sĩ khí nâng cao, đất Trung Nguyên sẽ về như cũ!”

Ý của câu này thật sự rất rõ ràng: Bệ hạ vừa lên ngôi chưa bao lâu, sao lại nghĩ đến việc chạy về nam?

Đám vô dụng Lý Cương, Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bá Nhan này không hiểu gì, biết phía Nam an phận, thế này chẳng phải mong đợi của bách tính Trung Nguyên sẽ tan biến cả sao?

Hoàng đế chạy xa như thế, tướng lĩnh chống Kim của Trung Nguyên cố gắng đến đâu đi chăng nữa, sao có thể đánh thắng được?

Nên đừng chạy, nhanh chóng về Biện Lương, tranh thủ biến Tĩnh Khang xảy ra chưa lâu, lúc người cai trị phương Bắc vẫn chưa vững, bệ hạ đích thân dẫn dắt lục quân, ngự giá thân chinh, lúc Trung Nguyên mấy người này chỉ có thể bị bệ hạ vả!

Xem đến bản tấu chương này, Bùi Khiêm thật sự muốn vỗ bàn khen quá tuyệt.

Quả thật đã chiếm được trái tim trẫm!

Mà điều khiến hắn cảm thấy vui mừng nhất là, thượng thư này không những là phe chủ chiến kiên định mà còn là phe chủ chiến kiên định hơn Lý Cương.

Thượng thư không những mắng Uông Bá Ngạn và Hoàng Tiềm Thiện phái chủ hòa thật sự, mà còn mắng Lý Cương phái chủ chiến.

Điều này chứng tỏ điều gì?

Chủ chiến không triệt để thì chính là không phải chủ chiến!

Rất cực đoan, trẫm rất thích!

Chẳng phải đây là nhân tài ta tìm kiếm cực khổ sao? Thuộc tính anh hùng bàn phím tràn trề!

Hết chương 3291.
Bình Luận (0)
Comment