Bùi Khiêm gọi ngay: “Người đâu! Gọi Dương Hợp Nhân vào cho trẫm!”
Một lát sau, một sĩ quan trẻ tuổi đến.
Người này tên Dương Nghi Trung, rất trung thành với Triệu Cấu, cân nhắc đến việc hắn cũng không kìm được Lý Cương, thế là Bùi Khiêm để lại cho hắn. Dù sao thì người này cũng xuất thân quân ngũ, hễ có chuyện gì mặt quân sự có thể hỏi hắn, bớt bị Lý Cương che đậy.
“Dương Hợp Nhân, ngươi xem tấu chương này thử xem.”
Bùi Khiêm nói, đưa tấu chương trong tay sang.
Dương Nghi Trung cũng kính nhận lấy, nghiêm túc xem một phen.
Bùi Khiêm hỏi: “Người này chức quan gì? Ngươi rõ không?”
Dương Nghi Trung gật đầu: “Bẩm quan gia, thần rõ. Người này là người Tương Châu Hà Bắc, vốn là thuộc hạ của phó thống chế Lưu của phủ Nguyên soái, sau đó thành Vũ Dực Lang, nổi danh vì võ nghệ tuyệt đỉnh…
“Trước đó uống rượu cùng với thần trong phủ Nguyên soái. Lần này hắn vượt cấp quan gia Thượng thư, nếu quan gia ngự giá thân chinh, còn vạch tội ba kẻ hại nước…
“Hắn chỉ là một Vũ Dực Lang nho nhỏ, lại là quan võ, cục diện triều đường, không biết hình thế tiền tuyến, nhưng lại nói năng xằng bậy, chắc hẳn là muốn giống quan phát ngôn, tranh thủ kiếm danh mà thôi…
“Thần không dám bao che cho hắn, lời nói và hành vi thế này là tội lớn, xin quan gian miễn tất cả quân chức của hắn, đuổi ra khỏi quân doanh.”
Mắt Bùi Khiêm sáng rỡ: “Ồ?”
Quả nhiên khớp với nội dung trên tấu chương.
Anh hùng bàn phím cấp cao!
Với lại là kiểu anh hùng bàn phím thích nói “ta giỏi để ta làm”!
“Năm nay hắn bao nhiêu?” Bùi Khiêm hỏi tiếp.
Dương Nghi Trung đáp đúng sự thật: “Hai mươi bốn.”
“Được!” Bùi Khiêm không khỏi vỗ bàn, chẳng phải đây là nhân tài ta vất vả tìm kiếm sao?
Lý Cương không dám đánh, nói gì cần năm năm nữa…
Thời gian đâu ra mà đợi ngươi năm năm?
Nhưng Vũ Dực Lang không biết trời cao đất dày này mới hai mươi bốn tuổi, nhưng cảm thấy bây giờ Hoàng đế có thể ngự giá thân chinh, đối đầu trực tiếp với Kim Nhân Cang.
Vậy có khớp với suy nghĩ của Bùi Khiêm không?
Miễn tất cả quân chức? Đuổi khỏi quân?
Đùa, đuổi hắn đi thì trẫm tìm đâu ra một đại tướng như vậy nữa?
Bùi Khiêm nói ngay: “Mời người đến đây ngay cho trẫm, trẫm muốn phong hắn làm phó nguyên soái binh mã thiên hạ!”
Dù mấy ngày nay Dương Nghi Trung thấy nhiều hành động lời nói thay đổi nghiêng trời lệch đất của quan gia này rồi, lúc này cũng hơi hoang mang, không dám xác định, nghĩ là quan gia đang đùa.
Mặt Bùi Khiêm sa sầm: “Còn không đi mau đi!”
Dương Nghi Trung vội khom người hành lễ: “Thần cáo lui!”
Sau khi tiễn Dương Hợp Nhân này đi, Bùi Khiêm hài lòng cầm tấu chương lên xem mấy lần.
“Thật sự bây giờ rất muốn gặp mặt tiểu tướng Nhạc Phi Nhạc Bằng Cử, trò chuyện đến hừng đông!”
Bùi Khiêm cảm thán.
Đối với Lý Cương, đương nhiên hắn muốn đi Biện Kinh rồi, dù sao thì quan điểm chính trị đúng đắn.
Cục diện thiên hạ bây giờ, giữa Tống và Kim hoàn toàn không có khả năng đánh với nhau.
Có điều binh lính có thể chiến của triều đình đều ở Tây Bắc, mà tài chính và thuế lại ở Giang Nam là chính, muốn xây dựng lại hơi khó.
Nếu Hoàng đế có thể đóng quân ở Tỉnh Kinh, có thể lo cả hai cùng lúc.
Mà thật ra Biện Kinh không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng dù sao cũng là kinh sư, lại là nơi xảy ra biến Tĩnh Khang. Nếu Tân hoàng có thể ở lại đây, chí ít có thể thể hiện rõ quyết tâm kháng Kim, rất có lợi trong việc thu lòng người đã vụn vỡ.
Nhưng dù sao thì vị trí ở đây nguy hiểm quá, quân Kim có thể qua Hoàng Hà và lặp lại biến Tĩnh Khang lần nữa bất cứ lúc nào, nên Lý Cương cũng cảm thấy nên về Biện Kinh, nhưng phải chuẩn bị ổn thỏa, không thể tặng quà cho người Kim được.
Lý Cương cũng không ngờ, quan gia mới này sẽ gấp rút như vậy, cứ hối thúc mãi.
Thế là Lý Cương cũng chỉ có thể đây nhanh, trong tình huống chưa chuẩn bị đầy đủ lắm, thật sự chuyển triều đình nhỏ này đến Biện Kinh.
Lý Cương lại đến Biện Lương lần nữa.
Chưa đến một năm trước, hắn vẫn là Tả tướng trong triều đình Tĩnh Khang, dẫn quân đánh ngày đánh đêm, đẩy lùi để tiến công đầu tiên của người Kim.
Đương nhiên là cũng không cần nói nhiều về chuyện lục đục, khoảng thời gian đó, ban đêm đến Lý Cương toàn ngủ mở mắt: Một mắt xem người người Kim có tấn công trong đêm không, mà mắt còn lại nhìn về phía Hoàng cung, sợ bất cẩn là Hoàng đế chạy mất.
Tống Khâm Tông thật sự có thể làm chuyện này, với lại không phải một lần.
Về phần Tống Huy Tông… hắn đã làm vậy trước khi người Kim đến rồi.
Nhưng đáng tiếc, chiến đấu thời gian đó gần như vô nghĩa.
Sau lần đầu đẩy lùi người Kim xâm lược, Lý Cương đã bị cuốn vào nội chiến giữa hai vị Hoàng đế là Huy Tông và Khâm Tông này, bị đuổi tận Giang Tây, rời xa triều đường.
Cũng không biết rốt cuộc là may hay không may, nhưng dù nói thế nào, Lý Cương cũng vì vậy mà không bị cuốn vào biến Tĩnh Khang, lần này hắn mới về làm Tả tướng trong triều đình nhỏ Kiến Viêm.
Mấy tháng không gặp, Lý Cương lại đến Đông Kinh, Biện Lương, cảm thấy lòng đau như cắt.
Hắn không thấy thảm cảnh thành bị phá lúc ấy, nhưng có nghe phong thanh, thật ra quân Kim chưa thật sự tấn công vào thành nên Biện Lương lúc này vẫn khá may mắn.
Nhưng cảnh tượng như luyện ngục trước mặt vẫn khiến hắn người thẳng thắn dễ tức giận như hắn càng nổi cơn thịnh nộ hơn.
Trong cả quá trình biến Tĩnh Khang, quân Kim thật sự chưa từng thật sự tấn công vào Biện Kinh, nhưng bọn họ có thể thông qua hai vị đế Huy Khâm nhu nhược, liên tục bòn rút tiền tài trong thành, rút rỗng cả.
Giết chóc cướp bóc khắp nơi, khiến đất các châu trở nên khô cằn, sạch trơn chẳng còn gì, đào quan tài ngoài thành Biện Lương lên làm máng ngựa, dẫn đến mấy đợt dịch bệnh bùng phát trong thành Biện Kinh, người trong thành giảm gần một nửa.
Mà thời gian bao vây kéo dài khiến cả thành đói khát, nơi nơi đều là nạn dân chết đói.
Lúc này, quân Kim đã đi rồi, nhưng cả thành Biện Lương vẫn chưa lành vết thương to lớn ấy.