Mãi đến khi quan gia mới này thật sự về Biện Lương.
Bây giờ, vô số người dân trong thành khóc lóc đau thương nghênh đón hai bên đường, tiếng khóc thấu trời.
Mà vị quan gia mới này cũng cảm động lắm.
Điều này khiến Lý Cương cảm thấy, có lẽ vị quan gia mới này sốt ruột muốn về Biện Kinh như vậy mới đúng đã thấy được những thứ sâu xa hơn mình.
Đó là… lấy lòng dân.
…
Trên điện Kim Loan.
Các đại thần do Lý Cương dẫn đầu đang tấu chuyện, mà Bùi Khiêm lại nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, chẳng nghe vào được chữ nào.
Tuy Đông Kinh Biện Lương gặp biến Tĩnh Khang, nhưng trên thực tế Hoàng cung vẫn không bị phá hoại nghiêm trọng gì.
Vì trong quá trình biến Tĩnh Khang, quân Kim đều khống chế nhị đế Huy Khâm để bòn rút tài sản trong thành, không có cơ hội vào thành giết chóc cướp bóc.
Nên, đương nhiên Bùi Khiêm cũng tiếp nhận đại điện này.
Hoàng vị sa hoa không ít, nhưng Bùi Khiêm lại chẳng vui vẻ gì.
Dù là ở đây hay thế giới khác, Hoàng cung sa hoa thì sao, cuối cũng vẫn không phải chỉ của mình hắn.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, về vương triều quen thuộc kia của mình.
Lúc hắn đang ngủ mơ mơ hồ hồ, bên cạnh truyền đến tiếng nội thị bẩm báo: “Quan gia, Nhạc Phi Nhạc Bằng Cử đã đến rồi, đang đợi ngoài điện.”
Bùi Khiêm phấn chấn hẳn, nói ngay: “Mau mời vào!”
Thấy nội thị quay đi, tâm trạng Bùi Khiêm cũng tốt hơn.
Mấy ngày nay thật sự hơi nhàm chán.
Sau khi ném hết việc trong triều đường cho Lý Cương, cuộc sống thường ngày của Bùi Khiêm vô cùng nhàm chán. Thế là niềm vui duy nhất chỉ có đợi Nhạc Phi và hối Lý Cương nhanh chóng về Biện Kinh.
Trên đường đi, Bùi Khiêm cũng tràn ngập mong chờ, muốn gặp bộ đội người Kim, có thể thẳng thừng hy sinh vì nước rồi về phủ…
Đáng tiếc là không có.
Thế là về đến Biện Kinh, thấy bách tính xếp hàng nghênh đón, tiếng khóc đau thương, lại thấy vận khí bốc lên từ người bách tính, từ từ rót vào cơ thể mình, suýt nữa Bùi Khiêm không nhịn nổi rồi.
Hắn cố gắng khống chế cảm xúc lắm mới không mất bình tĩnh, nổi điên tại chỗ.
Nhưng cảnh này lọt vào mắt Lý Cương lại thành hắn yêu dân như con, cố gắng khống chế cảm xúc mới kiềm chế cảm xúc không khóc thành tiếng.
Chỉ về đến Kinh sư đã có thể kiếm nhiều vận khí như vậy rồi… đây là điều Bùi Khiêm không ngờ đến.
Điều này khiến hắn bị đả kích.
Sau mấy ngày nhàm chán, cuối cùng Bùi Khiêm đón một tin tức tốt.
Nhạc Phi đến rồi!
Lúc hạ lệnh, Nhạc Phi vẫn là một Vũ Dực Lang nhỏ nhoi.
Tuy Bùi Khiêm rất mong đợi hắn, nhưng cân nhắc đến việc hắn đi cũng cần chút thời gian, mà chuyện chuyển đến Biện Lương lại không thể chậm trễ, chậm một ngày là bớt nguy hiểm một ngày, thế là hạ chỉ, để Nhạc Phi đến Biện Lương gặp hắn luôn.
Hiện tại, Bùi Khiêm gặp được thần tử đắc lực của mình rồi.
“Vũ Dực Lang Nhạc Phi Nhạc Bằng Cử bái kiến bệ hạ!”
Trên điện Kim Loan cần phải chu toàn lễ nghi.
Bùi Khiêm đánh giá Nhạc Phi tỉ mỉ, chỉ thấy hắn cao lớn, đầy trung khí, đầy tinh thần hăng hái, lẫn vẻ hùng hổ dọa người.
Bùi Khiêm vỗ tay vịn Long ỷ: “Không tồi!”
Thấy mấy tên lỗ mãng là trẫm thích rồi!
“Trẫm phong ngươi làm Phó nguyên soái binh mã thiên hạ, kiêm chức mật sứ, thống lĩnh binh mã thiên hạ, ý ngươi thế nào?”
Vừa nói hết, cả điện Kim Loan đều chấn động.
“Quan gia, không được!”
Sắc mặt Lý Cương thay đổi, phản đối đầu tiền, quần thần cũng phụ họa theo.
Bùi Khiêm cau mày, nhìn Lý Cương trước: “Sao không được?”
Lý Cương trưng ra biểu cảm “Lời bệ hạ nói thật sự không thể tin nổi”.
Sau khi sắp xếp lại cảm xúc, Lý Cương và quần thần trong nội điện mới tỏ ý phản đối.
Lý do bọn họ phản đối cũng có lý có tình.
Đầu tiên, việc quan gia đề bạt Nhạc Phi này đã không phải là “đề bạt vượt bậc” mà là một bước lên trời!
Từ một Vũ Dực Lang nhỏ bé được đề bạt lên thành Phó nguyên soái binh mã thiên hạ, mật sứ, có nghĩa là biến thành người phụ trách duy nhất của binh mã thiên hạ triều đình Đạt Tống!
Tuy bên trên vẫn có Đại nguyên soái binh mã thiên hạ, nhưng Đại nguyên soái chính là Hoàng đế!
Mà mật sứ, cũng là chức quan trọng trọng triều, chỉ thấp hơn địa vị của Tả tướng Lý Cương một chút thôi.
Cân nhắc đến mật sứ quản quân vụ thiên hạ, cũng quan trọng không thua gì Tả tướng như Lý Cương này.
Đề bạt thế này hoàn toàn đánh vỡ hệ thống thăng chức vốn có, điều này khiến văn nhân võ tướng trong thiên hạ thấy thế nào?
Một Vũ Dực Lang dâng một bản tấu chương đã xuất tướng nhập tướng… đừng nói là triều này, trong lịch sử trước kia cũng chưa có tiền lệ?
Thứ hai, “cách của tổ tông” triều Tống đều có lai lịch là trọng nhân võ tướng, quan văn áp chế quan võ.
Nên, dù Nhạc Phi thật sự có tài cao đến đâu, cũng không thể để hắn làm mật sứ. Mà phải tìm một quan văn có sức nặng tương đương để làm.
Nếu không, ai biết sau khi hắn nắm binh quyền có khoác hoàng bào như Thái tổ không?
Đương nhiên quần thần không dám nói rõ điều này, nhưng Bùi Khiêm vẫn hiểu chính xác ý đại khái.
Trong quá trình quần thần phản đối dữ dội, vẫn có mấy quan viên của ngự sứ đài muốn đập đầu vô cột, khuyên can hành động hại nước hại dân của quan gia mới có thể dẫn đến xã tắc loạn lạc.
Bùi Khiêm không bất ngờ trước biểu hiện của quần thần, cũng không hoảng loạn.
Dù sao thì trong thế giới ban đầu của hắn cũng làm chuyện này nhiều lần.
Quần thần phản đối dữ dội hắn cũng thấy nhiều rồi.
Đợi mấy người này náo loạn cho đã, Bùi Khiêm mới nhìn về phía Lý Cương: “Lý tướng, ngươi và quần thần nói tới nói lui cũng là muốn trẫm cho các ngươi lý do không tuân theo cách của tổ tông.
“Được, trẫm cho các ngươi một lý do!
“Từ lúc Đại Tống lập quốc đến nay đã hơn một nghìn sáu trăm năm. Lúc Thái tổ cùng thiên hạ với văn nhân sĩ đại phu, trẫm hỏi các ngươi vì sao triều ta nuôi quân hơn trăm năm, cuối cùng nuôi thành biến Tĩnh Khang!
“Các vị đọc sách Thánh hiền có thể đánh thắng người Kim không, có thể phục hồi giang sơn Đại Tống ta không chẳng lẽ cần trẫm nói cho các ngươi nữa sao?”