Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347. Dàn Xếp Nỗi Lo Về Sau Của Kiều Lão Thấp (2)

Chương 347. Dàn xếp nỗi lo về sau của Kiều Lão Thấp (2)
Chương 347. Dàn xếp nỗi lo về sau của Kiều Lão Thấp (2)

Nhìn màn hình trắng đen, Kiều Lương hết sức mù mịt.

Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn chỉ mới chạm vào một thôn dân quần áo rách rưới, cầm xiên cỏ, kết quả thôn dân này ngoái đầu sang, xiên hắn hai nhát là ngỏm!

“Ta… mở sai cách nhỉ?”

Kiều Lương vò đầu, trong mắt đầy mê mang.

...

Buổi trưa, nhà bếp tư nhân Minh Vân.

“Yo? Quán các ngươi có cua hoàng đế? Cho ta một con.”

Trong phòng riêng nhỏ, một người trẻ tuổi ăn mặc khoa trương chỉ cua hoàng đế trên thực đơn, nói phục vụ.

“Xin lỗi ngài, món này phải đặt trước.” Phục vụ lễ phép, nghiêm túc tuân thủ phục vụ “nguyên tắc không giải thích” tổng giám đốc Bùi đặc biệt yêu cầu.

Đương nhiên sau khi nói câu này, lòng nhân viên phục vũ rỗng tuếch.

Vì rõ ràng người trẻ tuổi trước mặt hắn không thiếu tiền, với lại, đoán theo lẽ thường, tính cách của hắn có thể không tốt lắm.

Vị khách này trông rất trẻ, thầm hai bốn hai lăm, mặc sơ mi sặc sỡ, những đường kẻ lộn xộn xanh, đỏ, vàng, khiến hắn trông giống như một con bọ rùa, nhưng nhân viên phục vụ có thể cảm nhận được chiếc sơ mi này không dưới mười, hai chục nghìn.

Với lại, vị khách này ăn mặc sang trọng, trên cổ còn đeo chiếc vòng vàng trông rất đắt, chắc chắn không phải loại trôi nổi trong buồng tắm.

Làm dáng nhất là, điểm cuối của vòng cổ vàng còn đính một viên bọt biển làm bằng vàng ròng, khiến người trẻ tuổi khó nén được khí chất bùng nổ cá tính lại không thiếu tiền.

Theo kinh nghiệm của nhân viên, khách này chắc là người khó hầu, nếu không phải tổng giám đốc Bùi đã yêu cầu trước đó, chắc chắn hắn sẽ cười, giải thích cặn kẽ cua hoàng đế hiếm thế này, vận chuyển khó thế nào, tránh để khách không vui, thêm chuyện.

Nhưng bây giờ chỉ có thể tuân theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, không giải thích nhiều.

Người trẻ tuổi cũng không tức giận, gật đầu: “Ồ, cua hoàng đế thật sự khó, đặt trước là có thể giải quyết.”

“Thế ta cho ta một cầu gai đi.”

Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười, hơi có lỗi, nói: “Xin lỗi này, món này phải đặt trước.”

Người trẻ tuổi cau mày.

Tuy vẫn không nói gì, nhưng rõ ràng hơi bực.

“Các ngừ đại dương vây xanh có chứ nhỉ?”

“Xin lỗi này, món này phải đặt trước.”

Người trẻ tuổi nhìn nhân viên phục vụ, hơi mờ mịt, không biết nên cười hay nên tức giận.

Nhân viên phục vụ vô cùng có tâm chỉ hàng chữ nhỏ phía trên cùng của thực đơn: “Mấy món ở mặt trước, vì có nguyên liệu khá quý nên đều phải đặt trước, xin lỗi vì sự bất tiện này.”

Người trẻ nhìn nhìn, thật, trên thực đơn dày, phía trên cùng mỗi trang đều có nói rõ phải đặt trước, dù không nhỏ lắm nhưng cũng không rõ, hắn không thấy.

“Được được, vậy ngươi nói xem bây giờ quán các ngươi có cái gì.”

Người trẻ tuổi cũng lười tự tìm, hỏi thẳng nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ hết sức tri kỉ lật đến phần cuối giúp hắn, khoảng chừng lật hết 80% nội dung, mấy món lần này không có chữ nhỏ giải thích.

“Thưa ngài, mấy món này có thể làm bây giờ.”

Người trẻ tuổi cau mày nhìn mấy món phía sau.

Có vài món tương đối phức tạp, ví dụ như thịt khối kim tự tháp, cá sư tử lông vàng, cũng các món khá đơn giản, ví dụ như rau củ theo mùa để dưỡng sinh, tôm Long Tỉnh,...

Điểm chung là chúng đều rất đắt, đắt hơn một chút so với giá của các nhà hàng cao cấp.

Ví dụ như thịt khối kim tự tháp này bán 270 đồng, người trẻ tuổi nhớ trước kia mình ăn ở quán địa phương chỉ tốn tầm 240 đồng.

Đương nhiên, so với những món nguyên liệu quý kia, giá mấy món bình thường này đã rẻ rồi.

Người trẻ tuổi hơi cạn lời.

Giá là một chuyện, nhưng không phải vấn đề chính.

Mấu chốt là mấy món ngon muốn ăn đều phải hẹn trước.

Chẳng lẽ ông lớn lặn lội từ xa đến để ăn mấy món bình thường?

Hắn đến Kinh Châu là vì có chuyện cá nhân cần giải quyết, nhưng trùng hợp lúc trước thấy trên weibo của Trương Tổ Đình có nói nơi này có một bếp tư nhân không tồi nên định đến thử.

Kết quả tình huống bấy giờ không thoải mái lắm.

“Thế tối nay có thể đặt trước không?” Người trẻ tuổi cố gắng duy trì phong độ.

Nhân viên phục vụ tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi ngài, hôm nay đã có người bao rồi, xét đến thời gian vận chuyển nguyên liệu, ngài có thể đặt trước vào tối mai hoặc hôm kia.”

Người trẻ tuổi cạn lời toàn tập, hắn nhìn nhân viên phục vụ, lại nhìn thực đơn, kiềm chế xúc động muốn bùng nổ, tùy tiện chọn hai món một canh.

“Thế này trước đi.” Người trẻ tuổi trả thực đơn lại.

“Vâng thưa ngày, xin đợi trong chốc lát.” Nhân viên phục vụ ghi lại danh sách món, cầm thực đơn rời đi.

Người trẻ tuổi lấy điện thoại ra, muốn lên mạng tìm quán này thử, kết quả không tìm thấy. Thậm chí trên bản đồ điện thoại còn không có định vị quán này.

Không những vậy, tấm bảng nhỏ ghi số bàn đặt trên bàn ăn còn ghi một hàng nhắc nhở nhẹ nhàng: “Vì cảm nhận hương vị món ăn tốt hơn, vui lòng không chụp ảnh.”

Liên tưởng đến việc trên thực đơn quán này nhiều món như thế, nhưng đều phải đặt trước, không cần đặt trước toàn là món bình thường, với lại giá cũng đắt chết đi được…

“… Chẳng lẽ ta gặp phải quán lậu?”

Người trẻ tuổi càng nghĩ càng thấy sai sai, cảm thấy quán này hơi quái quái.

Hắn tên là Tiết Triết Bân, con trai độc đinh của ông chủ than Tiết Nguyên Khánh, là một cậu ấm danh xứng với thực. Vì tính nết khoa trương giống cha hắn, chưa bao giờ kiêng dè thể hiện hình tượng nhà giàu mới nổi của mình trước mặt mọi người.

Tiết Triết Bân rất giàu, đương nhiên cũng từng ăn ở nhiều bếp tư nhân rồi, cũng biết đa số những bếp tư nhân cao cấp đều có vài quy tắc kỳ lạ.

Nhưng quán này nhiều quy tắc như thấy này thật sự hiếm thấy.

Điều khiến hắn bực bội hơn là thái độ của nhân viên phục vụ, chỉ nói mấy lời vớ vẩn chẳng có tác dụng gì bằng thái độ lễ phép, chi bằng im mẹ đi.

Nếu không phải trang trí của quán này thật sự rất cao cấp, lại được Trương Tổ Đình đề cử cực mạnh, có thể bây giờ hắn đã đập bàn bỏ đi rồi.

Nói ra thì thì quan trọng là vì cha hắn Tiết Nguyên Khánh là fan phim của Trương Tổ Đình, từng mời Trương Tổ Đình ăn cơm mấy lần, nên Tiết Triết Bân mới theo dõi weibo của Trương Tổ Đình, vừa hay thấy tin bếp tư nhân này.

Hết chương 347.
Bình Luận (0)
Comment