Điều này quá là vô nghĩa.
Vương Bằng lại hỏi: “Tiệm của các ngươi tên là gì?”
Hắn đang suy xét, sẵn tiện có thể lôi kéo ông chủ tiệm này, cùng trang web Toàn dân Bình luận thiết lập mối quan hệ hợp tác.
Nhân viên phục vụ cười đáp: “Tiên sinh, tiệm của bọn ta không có tên.”
“Bọn ta mong muốn rằng ngài nhớ đến môi trường ăn uống tốt lành nơi này, phục vụ chu đáo cẩn thận và tỉ mỉ, khiến người lưu luyến quên lối về những món ngon, chứ không phải là một cái hư danh.”
“Không có tên?”
“Cái này…”
Vương Bằng nhìn Tiết Triết Bân, phát hiện Tiết Triết Bân cũng như nhân viên phục vụ, chỉ cười không nói.
Vương Bằng có cảm giác bị khinh thường, cứ như mình là một tên nhà quê, chưa từng thấy thế giới rộng lớn.
“Không đúng, cửa hàng không có tên thì đăng ký kiểu gì? Hay là cố ý không cho khách hàng biết tên cửa hàng, đây là một kiểu sách lược à?”
Hôm nay Vương Bằng cực kỳ trở ngại.
Là người hợp tác sáng tạo của Toàn dân bình luận, hắn từng đến rất nhiều nhà hàng, cũng thấy rất nhiều nhà hàng đặc sắc.
Nhưng chuyện ly kỳ như hôm nay thì thật hiếm thấy.
Nói theo lẽ thường, dù là mấy bếp tư nhân rất khiêm tôn, hơn phân nửa đều có tên, ví dụ cứ lấy thẳng số nhà làm tên nhà hàng, ví dụ như bếp số 45, nhà hàng số 78 gì đó.
Dù khiêm tốn thế nào cũng phải có tên, nếu không, lúc mọi người muốn đến ăn không biết miêu tả nhà hàng thế nào, thêm công thêm chuyện hết sức.
Với lại, không có tên cũng không có lợi trong việc tuyên truyền miệng, thăng cấp danh tiếng.
Trừ khi ông chủ quán này không để ý đến danh tiếng hoặc cực kỳ tự tin với quán ăn nhà mình, nếu không không thể chơi thế này được.
Tiết Triết Bân thấy ánh mắt mơ màng của Vương Bằng, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nảy sinh một cảm giác ưu việt kỳ lạ.
“Đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, lát nữa món ăn nguội lạnh hết.” Tiết Triết Bân giục.
Vương Bằng gật đầu, tạm thời vứt chuyện này sang một bên, lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh.
Nhân viên phục vụ muốn lên tiếng nhắc nhở, Tiết Triết Bân đã nhanh hơn một bước.
Anh chỉ chỉ tấm bảng cạnh bàn: “Không thể chụp ảnh.”
Vương Bằng: “?”
Quá không lớn nhưng sao quy tắc nhiều quá vậy!
Vương Bằng cũng từng nghe có mấy nhà hàng không cho chụp ảnh, nhưng đó là tình huống hiếm, với lại chủ yếu là ở nước ngoài.
Trong nước, nếu một nhà hàng không cho khách hàng chụp ảnh, thế chắc chắn là vô cùng không có nhân tính. Khách trong nước chụp ảnh trước khi ăn đã sắp trở thành nghi thức rồi, nếu không cho chụp thì sao đăng lên làm màu được?
Tiêu nhiều tiền như vậy để ăn bữa cơm nhưng không thể làm màu, thế thì có gì khác với việc chưa từng ăn ở nhà hàng này?
Đương nhiên, chắc chắn quy tắc như “đừng chụp ảnh” không mang tính cưỡng chế, ngươi muốn lấy điện thoại ra chụp, nhân viên phục vụ cũng không thể ném điện thoại ngươi được.
Bọn họ sẽ sang nhắc nhở một câu hết sức lịch sự, ngươi muốn chụp cũng không còn cách nào.
Nhưng nhân viên sang nhắc một câu “xin đừng chụp ảnh”, điều này ảnh hưởng đến trải nghiệm ăn uống của khách hàng, đa số nhà hàng sẽ không làm chuyện ngu ngốc thế này.
Huống chi, khách hàng chụp vài tấm ảnh đẹp cho món ngon rồi chia sẻ, có thể dẫn đến nhiều khách hàng hơn, thế là quảng cáo miễn phí cho nhà hàng rồi, có gì không được?
Nên, suy nghĩ từ góc độ nào, nhà hàng không cho chụp ảnh cũng là chuyện vô cùng ảo ma.
Vương Bằng rất nghi ngờ: “Ý gì? Mấy món này làm hình thức đẹp như vậy, không cho chụp ảnh chẳng phải lãng phí sao?”
Hắn nhìn mấy món ăn trước mặt, món nào món nấy đều thơm ngon hết sảy, không thể chụp ảnh để nói với người khác mình từng ăn mấy món này, cảm giác thiếu máu.
Nụ cười trên mặt Tiết Triết Bân càng đậm hơn, mê man của Vương Bằng khiến hắn cảm nhận được cảm giác ưu việt lạ kỳ, bèn giải thích thay nhân viên phục vụ.
“Đây chính là chỗ kỳ diệu của quán này.”
“Ông chủ của quán này nghĩ, chụp ảnh sẽ phân tán sức chú ý thưởng thức món ngon.”
“Nếu trong đầu chỉ suy nghĩ, lo tìm góc chụp chốt, ánh sáng tốt, thì không thể tập trung sức lực thưởng thức mùi hương, vị và chi tiết trau chuốt tinh tế của bản thân món ăn.”
“Bỏ điện thoại xuống mới có thể chuyên tâm hưởng thụ trạng thái giao lưu với bạn bèm hưởng thụ món ngon và thời gian hoàn toàn thả lỏng.”
“Nên hôm nay chúng ta nhập gia tùy tục, biết ngươi bận việc, nhưng thời gian một bữa ăn cũng không làm lỡ việc gì, bỏ điện thoại xuống đi.”
Vương Bằng vẫn cảm thấy tiếc, nhưng Tiết Triết Bân đã lên tiếng rồi, miễn cưỡng lấy điện thoại chụp cũng sát phong cảnh quá, nên đành đặt điện thoại xuống, bắt đầu thưởng thức món ngon.
Tomahawk Steak, Matsutake, trứng cá muối… đều không phải thứ rẻ, bữa ăn này tốn hơn mười nghìn.
Với lại Tiết Triết Bân không chọn món đắt nhất ở đây, vì hắn cũng không xác định mấy nguyên liệu phải đặt trước này là thật hay giả.
Vương Bằng lần lượt nếm thử, tỉ mỉ nếm.
“Quả nhiên, thật sự không phải nguyên liệu thường.”
Là cấp cao của website bình luận, Vương Bằng cũng thưởng thức rất nhiều món ngon, dù sao thì đây cũng là một phần công việc của hắn.
Một món ngon hay không phải xem nguyên liệu trước, sau đó xem trù nghệ của đầu bếp, cuối cùng sẽ xem xét môi trường dùng bữa, bầu không khí và tâm trạng của khách dùng bữa.
Trong đó, nguyên liệu tốt là điều kiện tiên quyết quan trọng nhất.
Vương Bằng thử từng chút từng chút có thể cảm nhận được, mấy nguyên liệu này chắc chắn là hàng thật giá thật!
Đương nhiên không thể gọi là nguyên liệu chất lượng tốt nhất, vì rất nhiều nguyên liệu quý của nước ngoài ơ nơi sản xuất đều không bán, sản lượng có hạn, chỉ có thể cung cấp một bộ phận nhỏ của khu vực lân cận, vốn không vận chuyển về nước được.
Nhưng rõ ràng, nguyên liệu nhà hàng không tên này dùng đã là loại tốt nhất trong các nguyên liệu trong nước có thể có được rồi.
Tiết Triết Bân quan sát biểu cảm của Vương Bằng: “Mùi vị thế nào?”
Là một cậu ấm, thật ra Tiết Triết Bân từng ăn rất nhiều thứ ngon, có năng lực nhìn nhận mấy món ăn ngon hay dở rất tốt, nhưng không chuyên nghiệp, hơi khác với Vương Bằng.
Vương Bằng hài lòng gật đầu: “Rất ngon. Thậm chí ta cảm thấy, dường như còn ngon hơn mấy chỗ ta từng ăn trước đó.”