“Nên, có phải có thể nghĩ cách giải quyết điều này không?”
Bùi Khiêm nghĩ hai giây: “Chuyện này dễ, ta có thể cho người chỉnh sửa ngay.”
Kiều Lương không khỏi cung kính nể phục.
Không hổ là tổng giám đốc Bùi, hai giây đã nghĩ được cách giải quyết ổn thỏa?
Bùi Khiêm nói: “Trong game có thể thêm liên kết, sau khi người chơi mở cục không lâu, bản thân tự viết một câu khắc một chí, để động viên bản thân, mỗi lần chết, câu này sẽ hiện lên màn hình, cổ vũ bản thân cố lên.”
Hả?
Khắc mộ chí?
Kiều Lương lờ mờ cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai, nhưng trong thoáng chốc không nói rõ được là chỗ nào.
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ: “Được rồi, đến giờ rồi. Dạo này cũng vất vả rồi, chúng ta đi ăn thôi!”
“À, ok!”
Kiều Lương vốn đang suy nghĩ xem có phải “khắc mộ chí” này có chỗ nào không đúng không, vừa nghe sắp ăn cơm là quên sạch chuyện này.
Lại có thể ăn uống no nê rồi!
“Tổng giám đốc Bùi thật tốt với ta, ài, thật là không biết báo đáp thế nào!” Kiều Lương thầm cảm thán trong lòng.
……
Hai người xuống xe trước cổng nhà bếp tư nhân Minh Vân.
Thấy dáng vẻ trông mong món ngon của Kiều Lão Thấp, Bùi Khiêm không khỏi mừng thầm.
Kiều Lão Thấp đáng thương bị mình đùa giỡn, ài, ta thật sự là một người đáng ghét.
Nhưng vừa thấy tình hình xung quanh nhà bếp tư nhân Minh Vân, Bùi Khiêm hết vui nổi.
Sau khi nhà bếp tư nhân Minh Vân hot lên, đây là lần đầu Bùi Khiêm đến.
Tóm lại là một lời khó nói hết.
Bùi Khiêm mua biệt thự vừa ở vừa kinh doanh, vị trí tách biệt với khu dân cư khác, có khu vực độc lập, xe cũng có lối vào riêng.
Vốn dĩ đây đều là nguyên nhân mấy biệt thự khó bán.
Mà bây giờ, khu biệt thự vừa kinh doanh vừa ở gần nhà bếp tư nhân Minh Vân toàn là xe sang dừng, đỗ, đều là loại khá hiếm thấy ở thành phố Kinh Châu.
Với lại không chỉ là xe sang, cũng có vài người bắt xe đến.
Vì bấy giờ khách của nhà bếp tư nhân Minh Vân không chỉ có ông chủ lớn, còn có vài nhân viên bình thường, bọn họ chỉ là đại lão chủ nhật đi xa ăn cơm, hưởng thụ món ngon và phục vụ ở đây.
Người vẫn không nhiều, nhưng khác hẳn lần trước.
Lần trước Kiều Lão Thấp đến, nhà bếp tư nhân Minh Vân vốn không có khách khác, trông vô cùng lạnh lẽo, chỉ có nhân viên phục vụ đang bận bịu.
Mà lần này, ngoài việc bãi đỗ xe bên ngoài có mấy chiếc xe sang, khách trong biệt thực cũng nhiều hơn.
Trong sảnh lớn chỉ có bốn năm bàn, cách nhau rất ra, đều hết chỗ ngồi.
Thực khách vừa khẽ nói chuyện, vừa nghiêm túc thưởng thức món ngon.
Tất cả mọi người đều tự giác không lấy điện thoại ra, bầu không khí cả sảnh lớn đều hài hòa tự nhiên.
Đương nhiên, do chỗ ngồi của nhà bếp tư nhân Minh Vân rất ít nên dù ngồi hết chỗ thì trong sảnh vẫn trống trải, hoàn toàn khách những quán ăn vô cùng hot, toàn phải xếp hàng dài dằng dặc ở ngoài.
Bùi Khiêm thấy vậy mà lòng quặng đau.
Hắn thấy đám khách này ai cũng là kẻ phiền phức, bọn họ không đến dâng tiền mà là đến cướp tiền!
Mà Kiều Lương theo sau Bùi Khiêm lại thầm cảm thán.
Lần trước đến đây còn tưởng là sản nghiệp nhà tổng giám đốc Bùi, chuyên để tự giải trí, tự ăn tự uống.
Kết quả bây giờ thấy không phải vậy, nhiều khách thế này, hot thế này, năm nay kiếm được kha khá tiền nhỉ?
Tuy món ăn ở nơi này rất ngon, nhưng rốt cuộc tổng giám đốc Bùi làm thế nào mà hai tuần đã làm bếp tư nhân hẻo lánh thế này hot lên vậy?
Chỉ có thể im lặng cảm thán trong lòng, xem ra tổng giám đốc Bùi không những giỏi mảng game, thật ra còn là kỳ tài kinh doanh chân chính, dù là lĩnh vực nào cũng có thể hô mưa gọi gió!
Sau bữa cơm.
Bùi Khiêm vẫn như thường lệ, sắp xếp tài xế đưa Kiều Lão Thấp đi, mình thì ở lại phòng VIP, chuẩn bị nói chuyện với Lâm Xán Vinh.
Cuộc nói chuyện lần này hơi nặng nề đối với tổng giám đốc Bùi.
nhà bếp tư nhân Minh Vân đã hot rồi, bây giờ mất bò mới lo làm chuồng cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể dặn dò Lâm Xán Vinh hài câu, cố để tình huống không tệ hơn.
Bàn ăn trong phòng VIP đã được dọn sạch sẽ, Lâm Xán Vinh ngồi đối diện Bùi Khiêm, trên mặt dạt dào nụ cười.
Dạo này Lâm Xán Vinh bận túi bụi.
Sau khi nhà bếp tư nhân Minh Vân hot, đặt trước bữa trưa bữa tối đều bùng nổ, thậm chí kéo dài đến tuần sau.
Ban đầu rảnh muốn chết, bây giờ bận muốn hộc máu.
Ngày nào cũng phải đặt nguyên liệu tốt theo đơn đặt trước, sắp xếp bàn ăn và phòng riêng cho khách hàng đặt trước, điều phối công việc của nhân viên phục vụ, xử lý các tình huống đột xuất…
May thay nhà bếp tư nhân Minh Vân nuôi nhiều đầu bếp và nhân viên phục vụ, với lại còn tuyển thêm nhân viên phục vụ có tay nghề nên mới không bận đến nỗi loạn tay loạn chân.
Tuy rất bận nhưng Lâm Xán Vinh vui lắm, cảm thấy giá trị của bản thân được phát huy toàn bộ.
Tổng giám đốc Bùi giao cho mình quán ăn tốt thế này cho mình, đương nhiên không thể phụ kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi, chắc chắn phải để nó ngày càng hot, thậm chí trở thành thương hiệu ăn uống đỉnh nhất thành phố Kinh Châu mới được!
Tuy khách dùng bữa nhiều, nhưng vị trí của bếp tư nhân vốn không nhiều nên mấy người này vẫn có thể bận tiếp.
Nói đến điều này Lâm Xán Vinh càng bội phục tầm nhìn xa trông rộng của tổng giám đốc Bùi hơn.
Trước đó nhà bếp tư nhân Minh Vân ế ẩm, không có ai đến, tổng giám đốc Bùi yêu cầu Lâm Xán Vinh phụ trách việc của nhà hàng, đừng để ý chuyện tuyên truyền quá.
Trong hai tuần đã hot rồi!
Cũng may Lâm Xán Vinh rất nghe lời, đặt trọng tâm công việc lên phục vụ và bếp của nhà hàng, duy trì trải nghiệm bữa ăn cao cấp, cái này mới khiến dư luận của nhà bếp tư nhân Minh Vân từ đầu đến cuối vẫn giữ ở mức cao.
Lần này tổng giám đốc Bùi căn dặn, chắc cũng là đề nghị cụ thể trong tương lai mới đúng.
Bùi Khiêm uống trà, thản nhiên nói: “Cũng không có gì quan trong, chỉ dặn dò đơn giản vài câu thôi.”
“Khía cạnh nguyên liệu, đừng bao giờ dùng đồ kém chất lượng. Đừng nghĩ ăn xén nguyên vật liệu khách không phát hiện, phải đối đãi với khách như một người bình phẩm món ăn.”