Đây là một kế hoạch lý tưởng hóa quá mức, một khi người thực hiện có chút ít tư lợi riêng, thì có thể sẽ đi chệch hướng nghiêm trọng, thậm chí có thể gây ra tác dụng ngược lại.
Nếu ban quản lý làm ra chuyện xấu xa, lan truyền đến tai các tác giả, vậy thì uy tín của trang web sẽ hoàn toàn trở nên xấu xa, đây là một rủi ro rất lớn.
Tuy nhiên, Mã Nhất Quần cũng không thể nghĩ ra cách nào khác nữa.
Có quá ít độc giả, độc giả tầng dưới không thể nhận được bất kỳ khoản phí nhuận bút nào ngay cả khi họ viết sách tốt, điều này đã làm méo mó nghiêm trọng tính tích cực viết lách của các tác giả tầng dưới, đây là một vấn đề bắt buộc phải giải quyết.
Vì vậy, bất kể tổng giám đốc Bùi có chấp nhận hay không, hắn đều phải kiên trì đưa ra đề xuất đến cùng.
Bùi Khiêm không trả lời ngay lập tức, mà là suy nghĩ về nó một chút.
Để Mã Nhất Quần quản lý số tiền đó?
Điều này cũng có thể xem xét lại.
Bùi Khiêm tin tưởng Mã Nhất Quần, chủ yếu vẫn là tin tưởng quan điểm đối xử của hắn với văn học mạng.
Mã Nhất Quần đã tự mình viết một cuốn sách trên diễn đàn văn học mạng, điều đó đủ cho thấy rằng có một vấn đề rất lớn trong cách hắn đối xử với văn học mạng, cho dù là như vậy, hắn cảm thấy những quyển sách có thể trở thành tác phẩm chất lượng cao kia, tất nhiên cũng không thể chạy đi đâu mất được.
Cũng tức là, cho dù có chọn hết những cuốn sách này, vị trí đề cử cũng được sắp xếp đầy đủ, tất cả tiền nhuận bút đều được phân theo tác phẩm chất lượng cao, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Điểm Kết.
Đồng thời, Điểm Kết cũng có thể chi thêm một khoản chi tiêu rất lớn!
Điều này đối với một người đang nóng lòng tiêu tiền như Bùi Khiêm đây, quả thực có thể nói là giúp người trong lúc gặp nạn mà!
Sau khi cân nhắc giữa rủi ro và lợi ích, Bùi Khiêm gật đầu ngay lập tức: "Được thôi, không vấn đề gì."
"Ngoài số tiền các tác giả ký hợp đồng làm toàn thời gian, ta sẽ đưa thêm cho ngươi hai triệu đồng, ngươi cứ tiêu trước đi."
Mã Nhất Quần ngây ngẩn, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Bùi, hai triệu có hơi nhiều quá rồi!"
"Hiện tại trên trang web có rất ít tác giả đủ sức để đạt đến chất lượng cao, ta nghĩ rằng mỗi tháng chỉ cần hai trăm nghìn đồng là đủ rồi."
Bùi Khiêm xua tay: "Không việc gì!"
"Đưa thêm tiền cho các tác giả chất lượng cũng không ảnh hưởng gì. Trang web của chúng ta cũng ngại bỏ ra ngàn vàng để mua người tài đâu, đưa cho các tác giả nhiều tiền một chút, đây không phải là một chuyện xấu gì hết."
"Ngươi cũng đừng có quá bủn xỉn, cho dù quyết định bù hết tất cả các phí nhuận bút của những tác giả kia, cũng không ngại bù thêm một chút để họ có cảm giác thuộc về Điểm Kết mạnh mẽ hơn."
Bùi Khiêm không hề lo lắng về điều này.
Dù sao thì những cuốn sách do Mã Nhất Quần chọn ra cũng toàn là một đống rác rưởi, cho dù có cho những tác giả này thêm một số tiền thì có làm sao?
Nếu cuốn sách không ổn, không thu hút được độc giả, vậy thì tất cả số tiền này cũng sẽ giống như trôi theo dòng nước, Bùi Khiêm vui còn không kịp nữa là.
Vả lại, còn một tháng nữa là đến lúc kết toán rồi, Bùi Khiêm nóng lòng muốn nhanh chóng tiêu thêm tiền.
Hai triệu có vẻ hơi quá nhiều đối với Mã Nhất Quần, nhưng Bùi Khiêm hận không thể ném thêm một chút nữa.
Mã Nhất Quần đã bị làm cho cảm động.
Quả nhiên, tổng giám đốc Bùi chính là tổng giám đốc Bùi, làm việc luôn rất rộng lượng!
Hay cho câu bỏ ra ngàn vàng để mua người tài!
Nếu có thể cho những tác giả có thực lực viết các tác phẩm chất lượng cao nhiều tiền nhuận bút hơn, vậy thì Điểm Kết sẽ có tính cạnh tranh hơn so với các trang web nhỏ khác, dần dà, nói không chừng còn có thể hình thành một vòng tuần hoàn tích cực!
Điều khiến Mã Nhất Quần cảm động hơn cả là, tổng giám đốc Bùi thực sự tin tưởng mình như vậy!
Hai triệu này, tương đương với việc trực tiếp ném nó cho Mã Nhất Quần để hắn được tự do sắp xếp.
Đây là tin tưởng đến mức nào chứ!
Những nhà lãnh đạo bình thường khác, có thể có tính dứt khoát như vậy không?
Còn không thịt nát xương tan vì tổng giám đốc Bùi, thì có còn là con người nữa không?
Mã Nhất Quần vỗ ngực: "Tổng giám đốc Bùi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức mình, sàng lọc ra một nhóm tác giả chất lượng có thực lực, nhất định sẽ không bao giờ để cho số tiền này bị lãng phí!"
Bùi Khiêm ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng thì ha ha.
Chỉ cần ngươi cố gắng hết sức, số tiền này của ta chắc chắn sẽ bỏ ra vô ích.
Nếu không thì như nào đây, ngươi là một nhân viên tốt mà ta rất xem trọng đó?
Rời khỏi trang web Điểm Kết của Truyện Trung, Bùi Khiêm lại đến khu làm việc của Đằng Đạt.
Sắp đến lúc phát hành, tất cả mọi người thoạt nhìn vừa kích động vừa mong chờ.
Trong khi đó một số nhân viên bao gồm cả Lý Nhã Đạt vẫn đang nghiêm túc chạy quy trình game.
Game đã trải qua kiểm tra, cho dù vẫn tồn tại bug thì tỉ lệ gặp phải cũng rất nhỏ, nhưng mọi người vẫn không yên tâm, kiểm tra vào phút cuối cùng giống như kiểm tra bài thi trước nộp, có hiệu quả tâm lí an toàn nhiều hơn.
Mà Bao Húc...
Vẫn đang chơi game khác, xem ra hoàn toàn không dự định tham dự vào việc kiểm tra của những người này.
Bùi Khiêm không khỏi khẽ gật đầu.
Rất tốt!
Đây mới là cảnh ta muốn thấy.
Xem ra Bao Húc thật sự nghĩ thông suốt rồi, trong hai lần được nghỉ mà vẫn có lương, hiển nhiên hắn đã hiểu ra cái gì đó, cho nên bây giờ cam tâm tình nguyện muốn làm một tên ăn không ngồi rồi.
Mỗi lần Bùi Khiêm đến, Bao Húc hoặc là đang chơi game, hoặc là đang lướt mạng, chưa từng có lấy một lần nghiêm túc làm việc.
Điều này khiến Bùi Khiêm càng thêm tín nhiệm Bao Húc.
Thực ra dựa theo dự tính ban đầu của Bùi Khiêm, hắn tuyển Bao Húc vốn dĩ là vì muốn Bao Húc sẽ thoải mái chơi game, sống không lý tưởng ở công ty.
Mặc dù quá trình này trải qua một số khó khăn, nhưng kết quả vẫn phù hợp với mong đợi.
Nếu như Bao Húc tiếp tục như vậy, nói không chừng có thể thích hợp giao cho hắn một số công việc khác?