“Quên đi, dù sao cũng không bắt ta trả tiền, chờ xem đi.”
Dư Hàng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục vùng vẫy trong ‘Pháo Đài Trên Biển’.
Chờ đợi thôi, nếu như mấy ngày sau thật sự có hàng gửi đến tận nhà thì hẵng nói.
Chơi đến một giờ trưa, thanh niên này thấy bụng mình kêu rột rột, bèn cảm thấy hơi đói.
Chắc cũng nên về nhà thôi.
Trên đường về, hắn đặt Takeaway Netfish, để khi về đến kí túc xá thì đồ ăn cũng được giao đến, ăn rồi ngủ, cuộc sống tươi đẹp biết bao.
Mới vừa đi tới cổng trường học, điện thoại di động vang lên.
“Xin chào, đây có phải là số của Dư Hàng tiên sinh không? Hàng chuyển phát nhanh của ngươi ở dưới lầu.”
Dư Hàng vội nói: “Được được, ta đến ngay.”
Cúp điện thoại, Dư Hàng lẩm bẩm: “Sao đồ ăn hôm nay giao nhanh thế nhỉ?”
Trước đây hắn cũng đã từng đặt hàng của Takeaway Netfish nhiều lần, cho nên nắm rất rõ thời gian, đợi tới khi hắn bước xuống cầu thang của ký túc xá thì đồ ăn cùng sẽ tới vừa kịp lúc.
Nhưng hôm nay hắn vừa mới đặt chân vào cổng chính trường học thì đã nhận được điện thoại.
Dư Hàng vội vàng đi đến đến tòa nhà ký túc xá.
Kết quả là khi sắp đến ký túc xá, điện thoại lại vang lên.
“Xin chào? Là Dư Hàng tiên sinh sao? Món ăn của ngươi ở dưới lầu.”
Dư Hàng có chút không nói nên lời: “Đừng giục, đừng giục, ta sắp đến rồi!”
Nhân viên giao hàng phía bên kia có chút bối rối: “Hả?”
Dư Hàng sửng sốt, sau đó nhận ra hình như giọng nói của nhân viên này thay đổi thì phải.
Hắn cẩn thận nhớ lại, hình như nhân viên trước đó nói là “hàng chuyển phát nhanh” thì phải?
Dư Hàng vội vàng nói: “À, ngại quá, ta lầm rồi, đợi một lát ta xuống lầu ngay.”
Cúp điện thoại, Dư Hàng rơi vào trạng thái hoang mang.
Hàng chuyển phát nhanh?
Gần đây hắn cũng đâu có mua cái gì, ở đâu ra hàng chuyển phát nhanh?
Hơn nữa bình thường hàng chuyển phát nhanh sẽ không được đưa đến ký túc xá, tất cả đều được xếp hàng ở quảng trường chờ người đến nhận, sao hàng chuyển phát nhanh lần này lại giao đến toà nhà ký túc xá nhỉ? Đãi ngộ tốt quá ha!
Dư Hàng bước nhanh xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy bộ đồng phục xanh trắng của nhân viên bên Takeaway Netfish.
Nhưng bên cạnh nhân viên đó còn có một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, trước mặt nhân viên chuyển phát nhanh đặt một cái thùng rất to.
Dư Hàng càng thêm hoang mang, nhanh chóng bước tới nhận lấy đồ ăn từ nhân viên giao hàng, sau đó đến trước mặt nhân viên chuyển phát nhanh.
“Đây là cái gì?” Dư Hàng nhìn cái hộp to trước mặt, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Nhân viên chuyển phát nhanh mỉm cười nói: “Máy tính của ngươi đã được giao đến, cần giúp mang lên lầu không?”
Dư Hàng sững sờ một lúc, sau đó kích động thốt lên: “Đậu mé!”
Buổi sáng trúng thưởng, xế chiều cmn đã giao đến nhà???
Ngồi tên lửa cũng không nhanh như vậy đâu!
Trước đó Dư Hàng hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, hắn cảm thấy cho dù trúng thưởng thật, chuyển phát nhanh bình thường cũng phải mất ba đến năm ngày mới nhận được.
Hắn đã sớm nghe nói ROF là một thương hiệu lắp ráp theo yêu cầu, linh kiện đều mua từ trên mạng, nhưng lại không ngờ được rằng tốc độ giao hàng tận nhà lại nhanh như vậy, hơn nữa còn ngang ngửa với mấy cửa hàng offline chịu trách nhiệm giao hàng tận nơi, có khi còn nhanh hơn!
“Làm phiền rồi, giúp ta mang lên đi!”
Dư Hàng nhất thời kích động, hắn đang nằm mơ sao?
Lúc bước vào ký túc xá, đám bạn của hắn đều đang làm việc của mình, người thì ngủ, người thì xem phim trên laptop.
Nhân viên chuyển phát nhanh vô cùng thành thạo đặt chiếc hộp lớn xuống đất, sau đó mở thùng, lấy ra máy tính ra, đặt trên bàn của Dư Hàng.
Điều kiện ký túc xá của trường Đại học Giao thông Hán Đông tốt hơn nhiều so với trường Đại học Hán Đông, không phải giường tầng mà là kiểu giường trên bàn dưới, cho nên vẫn có thể đặt được máy tính này.
Dư Hàng chạy tới bạn học bên cạnh gọi một tiếng: “Lão Lý, cho ta mượn màn hình!”
Lão Lý ở đối diện giường Dư Hàng là người duy nhất trong phòng có máy tính để bàn.
Bản thân Dư Hàng cũng sử dụng máy tính xách tay nên không có màn hình, mà máy tính này không đi kèm màn hình.
Muốn kiểm tra hoạt động của máy tính thì cũng chỉ có thể mượn màn hình của người khác
Lão Lý đang chơi game, quay đầu nhìn lại máy tính xịn sò trên bàn của Dư Hàng, trợn to hai mắt: “Đù má! Lão Dư, ngươi trúng số rồi à?”
Cả phòng ký túc xá lập tức chấn động, nhao nhao tụ tập lại xung quanh.
Lão Lý thoát khỏi game, rút hết tất cả dây cáp màn hình, chuyển đến bàn của Dư Hàng.
Những bạn cùng phòng khác thì vây quanh máy tính mới toanh này, trong ánh mắt đầy sự ghen tị.
Nhân viên chuyển phát nhanh nhanh chóng kết nối máy tính với màn hình, chứng minh máy tính này hoàn toàn không bị hư hại sau khi khởi động.
“Đây là cách thức liên hệ của dịch vụ hậu mãi, nếu như máy tính có bất kỳ trục trặc gì hoặc sau này muốn thay mới thì đều có thể gọi đến số này để được hỗ trợ kỹ thuật.”
“Vậy chúc ngươi chơi game vui vẻ, nếu như hài lòng với cách phục vụ của ta, nhớ đánh giá tốt năm sao nhé!”
Nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, hơn nữa còn tiện tay giúp cầm bịch rác trong phòng ký túc xá đi.
“Nhanh nhanh nhanh, chấm điểm hiệu năng thử xem nào!”
Mấy người trong ký túc xá còn vội vàng hơn Dư Hàng.
Rất nhanh, kết quả hiện lên, số điểm khủng và cấu hình cao cấp xịn xò khiến mọi người như lóa hết cả mắt.
“Máy tính này... ít cũng phải năm sáu nghìn nhỉ?” Có người nuốt nước miếng.
Lão Lý cười ha hả: “Năm sáu nghìn? Ngươi xem thường ai vậy? Ta đã xem qua rồi, cấu hình này toàn dùng thương hiệu hạng nhất, chắc phải khoảng mười lăm nghìn ấy chứ.”
Đám bạn cùng phòng xung quanh Dư Hàng kinh ngạc thốt lên.
Một bộ máy tính mười lăm nghìn, đây đúng là cấu hình trong mơ!
Trong mắt của lão Lý cũng tràn đầy sự ghen tị, là người hiểu rõ nhất về những phần cứng hơn những người trong ký túc xá, hắn nói ra những kiến thức một cách rõ ràng rành mạch, có thể gọi là vua mạnh miệng, nhưng bản thân mình đến khúc lắp ráp máy thật sự, cũng chỉ có thể build một bộ máy tính với chi phí tầm trung.