Nếu như là người khác, có thể sẽ cần cù chăm lo gia đình, tiết kiệm số tiền này lại.
Nhưng mà rõ ràng Lâm Vãn không phải là loại người như vậy, nàng lập tức mở rộng chi tiêu, nâng max toàn bộ các loại phúc lợi cho nhân viên Game Thương Dương.
Dù sao tiêu hết số tiền này rồi thì vẫn có thể kiếm lại được!
Suy nghĩ của Lâm Vãn là như vậy.
Thế nên, Game Thương Dương hiện tại, mọi khía cạnh phúc lợi đại ngộ đều lấy Đằng Đạt làm chuẩn.
Cuối cùng nhân viên của Game Thương Dương cũng đã hưởng được sự đãi ngộ tốt hệt như nhân viên Đằng Đạt.
Lúc này, Hác Quỳnh đang nằm ườn trên ghế công thái học, ung dung lướt web.
Đúng thật là không có việc gì để làm!
Là một nhân viên mới gia nhập Game Thương Dương, có thể nói Hác Quỳnh đã nắm bắt được tất cả mọi việc, sau khi nhậm chức không lâu còn tham gia nghiên cứu và phát triển phiên bản game mobile “Chiến Ca Nhiệt Huyết”, sau đó game thành công, được tổng giám đốc Bùi mời dùng bữa, đổi môi trường làm việc mới.
Mấy tháng trước, hắn còn đang vò đầu bứt tóc tìm công việc, nhưng bây giờ thì ngày nào cũng tìm kiếm cách sống khỏe trên mạng.
Bởi vậy, ngày nào cũng trôi qua một cách đầy tội lỗi.
Hắn thường nhớ lại cảnh tượng gặp tổng giám đốc Bùi khi đi ăn ở nhà hàng Vô Danh, lúc đó hắn ăn một tô gạch cua trộn với cơm nếp cẩm có mùi vị rất lạ, về sau mới biết món cơm nếp cẩm đó có tên khoa học là trứng lười biếng.
Tục ngữ có câu, há miệng mắc quai.
Mỗi lần lười biếng, Hác Quỳnh đều cảm thấy có lỗi với tổng giám đốc Bùi, nhưng mà hắn muốn nghiêm túc làm việc… lại thật sự không có gì để làm.
Bó tay rồi.
Theo những gì mà giám đốc Lâm nói, kế hoạch nghiên cứu và phát triển tiếp theo của Game Thương Dương phải đợi lệnh của tổng giám đốc Bùi, nhanh nhất cũng phải đến giữa tháng 11 mới được chốt.
Hễ nghĩ đến còn phải lười nửa tháng nữa, Hác Quỳnh lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu
Hắn mở website tpdb ra, lướt nhìn điểm xếp hạng của “Chiến Ca Nhiệt Huyết”
Ban đầu tổng điểm xếp hạng là 7.2, về sau là 8.4 điểm, đến bây giờ điểm số là 8.9, có thể nói điểm xếp hạng của tựa game này đang trên đà tăng lên.
Theo đà này, nếu không có vấn đề gì bất ngờ xảy ra, điểm số của tháng sau sẽ vượt qua con số 9,.
Điểm xếp hạng cao đồng nghĩa với tiền thưởng cao, mỗi khi nghĩ đến việc nhận được tiền thưởng nhiều vào tháng tới, trong thâm tâm Hác Quỳnh lại cảm thấy tội lỗi hơn.
Rõ ràng không có việc gì làm, nhưng vẫn nhận được tiền.
Tuy việc này nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng mà… hắn luôn sợ hãi bản thân sẽ trở nên vô dụng, cho nên lúc nào cũng gấp gáp muốn làm một số việc để chứng tỏ bản thân.
Sau đó, hắn tiện tay mở diễn đàn trong nội bộ ra.
“Ta lướt thêm hai trang rồi thì bắt đầu làm việc.” Hác Quỳnh hạ quyết tâm.
“Ồ? Bài ghim gì đây?”
“Tổng giám đốc Bùi viết một thư ngỏ cho nhân viên nội bộ?”
Trái tim của Hác Quỳnh “lộp bộp” một tiếng, cảm giác tội lỗi lớn hơn nữa lại xuất hiện.
Suy nghĩ một chút thôi cũng có thể nghĩ ra được nội dung trong bức thư ngỏ này là gì!
Về cơ bản, loại thư ngỏ được gửi trong mạng nội bộ trong công ty như thế này thường nhằm mục đích thống nhất tư tưởng, khuyến khích nhân viên phấn đấu.
Nói đơn giản thì đó là chẳng khác nào một bát súp gà tâm hồn mà ban lãnh đạo dành cho tất cả nhân viên.
Nếu như là những công ty khác, có lẽ phần lớn nhân viên sẽ không nhấp vào xem, bởi vì không có ý nghĩa gì hết.
Làm mệt như chó vậy mà còn phải húp súp gà triết lý, không sợ bị sặc sao?
Nhưng khi thấy Bùi Khiêm gửi bức nội bộ này, Hác Quỳnh không thể không nhấp vào.
Bởi vì Hác Quỳnh cảm thấy bản thân hắn cũng nên húp một chút ít súp gà tâm hồn, mỗi ngày đều không có việc gì làm, quả thật quá tội lỗi rồi!
Thậm chí hắn còn tưởng tượng, trong bức thư ngỏ này, tổng giám đốc Bùi sẽ phê bình một số nhân viên đang sống bằng phúc lợi của công ty, liên tục nhắc nhở tinh thần phấn đấu và văn hóa tập thể, thức tỉnh nhân viên đang chìm đắm trong lạc thú.
Hác Quỳnh cảm thấy bản thân hắn cần loại động lực này ngay bây giờ.
Hác Quỳnh mong đợi nhấp vào bài ghim này, đọc một cách cẩn thận.
Sau khi đọc xong, Hác Quỳnh cau mày, rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.
Sao mà ta cảm thấy bức thư ngỏ này khác xa so với những gì mình tưởng tượng vậy?
Những lời này… toàn nói ngược lại?
Hác Quỳnh xem lại bức thư ngỏ từ đầu đến cuối này, “đọc lại” từng “câu chữ như vàng” bên trong đó.
Khi đồng hồ báo thức reo thì tắt đi ngủ tiếp, ngủ đã rồi mới bắt đầu thì cũng vậy?
Nỗ lực của mỗi cá nhân hoàn toàn không liên quan gì tới sự phát triển của công ty?
Người ra sức làm việc thì càng ngày càng nhiều, trong khi đó người biết cách nghỉ ngơi lại càng ngày càng ít?
Làm thêm giờ đồng nghĩa với việc không tin tưởng năng lực làm việc của đồng nghiệp và tinh thần công ty của Đằng Đạt?
Bắt đầu từ hôm nay, tuyệt đối không được làm thêm giờ?
Hác Quỳnh đọc bức thư ngỏ này một cách tỉ mỉ, cẩn thận và nghiêm túc từ đầu đến cuối, sau đó rốt cuộc cũng nhìn ra được tám chữ “tăng ca có tội, lười nhác đúng đắn” từ trong bức thư này.
Chuyện này quả thật nực cười đến nỗi Hác Quỳnh xém tý nữa còn cho rằng bản thân mình còn chưa tỉnh ngủ.
Trước đó trong lòng hắn còn hơi áy náy, nhưng bây giờ đã hoàn toàn đổi thành mờ mịt và bối rối.
Ông chủ yêu cầu ta phải lười thêm nữa, vậy…
Hác Quỳnh hoang mang kiểm tra ngày tháng, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đúng không?
Hác Quỳnh nghi hoặc lướt sang trang mới, bảy tám dòng bình luận lập tức hiện lên.
Bởi vì số lượng nhân viên nhàn rỗi giống như Hác Quỳnh rất nhiều, cho nên mọi người đều đang lướt diễn đàn nội bộ, lúc nhìn thấy bài ghim này bèn chạy tới bình luận, nhân tiện cướp vị trí bình luận đầu.
“Bình luận đầu trong bài của tổng giám đốc Bùi là của ta!”
“Tổng giám đốc Bùi uy vũ!”
“Bức thư ngỏ này là sao đây? Thử nghiệm chức năng đăng bài, hay là đang kể chuyện cười vậy?