Chẳng mấy chốc, Bùi Khiêm đã nghĩ xong xuôi việc nên sắp xếp Lâm Vãn và Game Thương Dương như thế nào. Sau khi có ý tưởng đại khái, Bùi Khiêm bèn gọi tài xế tới, ngồi lên xe đi đến địa điểm làm việc mới của Game Thương Dương.
……
Phòng tiếp tân.
Nhân viên hành chính mới được tuyển dụng của Game Thương Dương bưng trà tới cho hai người.
Lâm Vãn ngồi đối diện Bùi Khiêm, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
Hiển nhiên nàng đã không thể chờ đợi được nữa muốn bắt đầu sản xuất game tiếp theo.
Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc này của Lâm Vãn, trong lòng Bùi Khiêm âm thầm cảm khái.
Sao mọi chuyện lại thành như thế này...
Nói cho cùng cũng là do Lâm Du lừa ta! Nếu có xui xẻo thì người xui là đồng đội ngu như heo đi!
Lần này nhất định phải rút ra bài học, nói thế nào thì cũng không làm game mobile nữa!
Bùi Khiêm âm thầm hạ quyết tâm.
Lâm Vãn uống một ngụm trà: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ trạng thái làm việc của cả trên dưới công ty đều vô cùng tốt, có thể nói là hừng hực ý chí phấn đấu.”
“Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, mọi người đều nóng lòng muốn bắt đầu công việc mới.”
“Không thể không nói, bức thư nội bộ kia của ngươi viết quá hay. Bức thư đó không chỉ khơi dậy tinh thần phấn đấu của các nhân viên, mà còn vừa nhắc nhở mọi người không ngừng nỗ lực, vừa mang đến cho bọn họ sự quan tâm nhân văn ấm áp.”
“Suy nghĩ quá chu đáo!”
Bùi Khiêm bưng trà lên, khóe miệng hơi giật giật.
Ngươi đừng nhắc đến bức thư nội bộ kia nữa! Thứ ta muốn bày tỏ căn bản không phải là ý các ngươi hiểu!
Hắn vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng muốn nói rồi lại thôi.
Bỏ đi, không nhất thiết phải chấp nhất với việc này.
Nhưng từ trạng thái tinh thần của Lâm Vãn, hẳn là tình huống bên phía Game Thương Dương không khác với những gì hắn dự đoán lắm.
Nói dễ nghe một chút thì là ý chí phấn đấu sôi sục, nói khó nghe một chút thì là kiêu ngạo.
Nếu mọi người đều kiêu ngạo, vậy thì tổng giám đốc Bùi sẽ càng dễ dàng triển khai công việc hơn.
Bùi Khiêm uống một ngụm trà, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Game mới à, không cần gấp, nghĩ xong rồi làm tiếp cũng không muộn.”
“Có phương hướng hoặc là ý tưởng nào hay không?”
Hiển nhiên Lâm Vãn cũng sớm dự liệu được tổng giám đốc Bùi sẽ đặt câu hỏi như vậy, cho nên đã chuẩn bị xong từ lâu: “Có! Trước đó ta đã thảo luận sơ qua với Diệp Chi Đan và Vương Hiểu Tân, bọn ta đều cho rằng phải tiếp nối sự thành công của ‘Chiến Ca Nhiệt Huyết’, tiếp tục tiến lên trên con đường làm game mobile chất lượng cao!”
“Trước mắt thu nhập của phiên bản game mobile ‘Chiến Ca Nhiệt Huyết’ mỗi tháng vào khoảng bốn đến năm triệu, điểm tpdb mới chỉ có 8.9 điểm. Bọn ta đều hy vọng game mobile tiếp theo có thể thu được mười triệu mỗi tháng, điểm xếp hạng đạt trên 9.5 điểm.”
Tay bưng trà của Bùi Khiêm run lên một cái.
Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng ngươi đừng lúc nào cũng lấy chuyện dọa người như thế nói ra được không!
Bùi Khiêm trầm mặc trong chốc lát.
“…Ta nhớ trước kia Vương Hiểu Tân muốn sản xuất game một người chơi.”
Trước khi quyết định chế tác “Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up”, Bùi Khiêm đã từng tổ chức một cuộc bốc thăm đơn giản, yêu cầu toàn thể nhân viên của Game Thương Dương viết một đề án kế hoạch, để hắn sàng lọc phương án.
Lúc đó, phương án do Vương Hiểu Tân đề xuất chính là game một người chơi, hắn cũng không mong lập được công trạng, chỉ mong không có sai sót gì.
Vào thời điểm đó, Bùi Khiêm thấy giá trị của game một người chơi chưa phải là thấp nhất, mặc dù cũng có khả năng thất bại nhất định, nhưng so với “Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up” thì kém hơn rất nhiều.
Cho nên, hắn pass luôn.
Nhưng bây giờ Bùi Khiêm chỉ còn lại sự hối hận.
Nếu như có thể, Bùi Khiêm của bây giờ không ngại mất bò mới lo làm chuồng, lại đề cập đến phương án game một người chơi một lần nữa, làm thành hạng mục chế tác mới của Game Thương Dương.
Lâm Vãn mỉm cười: “Đúng vậy, quả thật trước đó Vương Hiểu Tân muốn làm game một người chơi.”
“Nhưng ta nhớ lúc đó tổng giám đốc Bùi đáng giá là, cách làm của game này quá bảo thủ, bình thường, chưa đủ sáng tạo.”
Bùi Khiêm ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”
“Ta hy vọng hắn có thể sửa đổi game này một chút, thay đổi ‘đặc biệt’ một chút.”
“Thực ra phương án đó viết cũng rất tốt, thật đấy.”
Bùi Khiêm cố gắng khiến biểu cảm của mình trở nên cực kỳ chân thành.
Lâm Vãn mỉm cười, bày ra biểu cảm như thể hiểu được “tổng giám đốc Bùi đang an ủi nhân viên”: “Ta hiểu ý của ngươi, tổng giám đốc Bùi.”
“Đúng là Vương Hiểu Tân đã thử sửa theo ngươi nói.”
“Nhưng đang trong quá trình sửa đổi thì ‘Quay Đầu Là Bờ’ ra mắt.”
Bùi Khiêm: “?”
Lâm Vãn giải thích: “Vương Hiểu Tân vốn có rất nhiều phương án tự cho là không tệ, nhưng sau khi nhìn thấy ‘Quay Đầu Là Bờ’, quan niệm của hắn hoàn toàn bị lật đổ, đồng thời lòng tự tin cũng đang bị đả kích rất lớn.”
“Hắn cảm thấy ý tưởng cho game mà mình hình thành ban đầu dù có sửa đổi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đạt đến trình độ cao như ‘Quay Đầu Là Bờ’, so ra quả thực chẳng khác nào một đống rác rưởi, cho nên quyết định hoàn toàn bỏ game này để làm lại.”
“Sau đó… cũng không giải quyết được gì.”
“Trước đó ta cũng từng hỏi hắn về vấn đề này, hắn nói là trước mắt đề án kế hoạch mới chỉ viết được hơn hai trăm chữ, ngay cả lối chơi cơ bản và cốt truyện cần sửa đổi sau khi làm lại cũng chưa quyết.”
Bùi Khiêm: “...”
Sao trong này còn có chuyện của ta vậy??
Thành công của “Quay Đầu Là Bờ” đả kích đến Vương Hiểu Tân, khiến hắn xóa bỏ bản thảo thiết kế của game trước đó để làm lại?
Vậy thì chẳng phải là hiện giờ phương án này đã không còn nữa rồi hay sao?
Bùi Khiêm cảm thấy đau tim.
Người trẻ tuổi bây giờ cũng dễ dàng bị ảnh hưởng từ người khác quá đấy!
Mới gặp chút khó khăn đã dễ dàng bỏ cuộc, như vậy thì sao được?
Bùi Khiêm vốn định để Game Thương Dương sản xuất game dựa theo phương án trước đó của Vương Hiểu Tân.