Hoàng Tư Bác lộ ra nụ cười nhẹ nhõ, thầm nói quả nhiên mình đã có tiến bộ sau khi đi theo tổng giám đốc Bùi, ngày càng có thể suy nghĩ vấn đề ở góc độ cao hơn!
Nhưng hắn thu lại nụ cười rất nhanh.
“Tổng giám đốc Bùi, thật ra chuyện này không phải vì tầm nhìn của bọn ta hạn hẹp đâu.”
“Quan trọng là ta và đạo diễn Chu Tiểu Sách chưa tìm được hướng đi tốt lắm, thậm chí ý tưởng cũng không.”
“Nến tổng giám đốc Bùi có thể chỉ điểm, thế thì còn gì bằng!”
Nhìn ánh mắt mong đợi của Hoàng Tư Bác, Bùi Khiêm hơi khó xử.
Xin ý kiến của ta?
Ngươi không sợ sai lầm sao?
Ặc, cũng không đúng, hình như ta chỉ điểm thì toàn hot thật.
Bùi Khiêm xoắn xuýt, không chỉ điểm, phòng làm việc Phi Hoàng tiếp tục làm “Một ngày của nhà phát minh lớn”, theo đà phát triển hiện tại, lượng tiêu thụ của cửa hàng online này sẽ ngày càng cao, nhận được hợp đồng chèn quảng cáo vào video cũng ngày càng nhiều, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.
Chỉ điểm thì bản thân Bùi Khiêm lo lỡ đâu hot nữa thì sao?
Bùi Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, vẫn cảm thấy mình không thể mạo hiểm như thế được.
Tốt nhất là dụ phòng làm việc Phi Hoàng tiêu một khoản tiền lớn, sau đó để bọn họ tự đưa ra sáng ý, làm kịch bản, tỷ lệ lỗ tiền rất lớn!
Bùi Khiêm nên lảng tránh sự mong chờ của Hoàng Tư Bác, chuyển qua chủ đề khác.
“Mấy thứ như sáng kiến này không cần vội.”
“Chẳng phải rất nhiều đạo diễn đều vừa quay ở phim trường vừa viết kịch bản sao?”
“Ta tin đạo diễn Chu Tiểu Sách cũng có thể làm được!”
“Quan trọng là, với tư cách là một phòng làm việc phim đã thành lập chín tháng, sau lưng lại dựa vào tập đoàn Đằng Đạt, đến giờ vẫn cứ làm vài phim ngắn, dựa vào việc chèn quảng cáo và bán hàng online để kiếm tiền thì cũng không có tham vọng quá!”
Hoàng Tư Bác mở miệng, muốn bác bỏ theo tiềm thức.
Thành lập chín tháng thì sao, chín tháng dài lắm sao?
Nhiều phòng làm việc chưa đến chín tháng, nửa năm thôi đã đóng cửa rồi, phòng làm việc Phi Hoàng đến giờ đã chín tháng rồi, tuy quay video có lỗi có lời, nhưng đa số phản hồi đều không tồi, thành tích này đã được rồi biết không!
Nhưng đối mặt với tổng giám đốc Bùi, Hoàng Tư Bác lại cảm thấy ngại mở lời nói mấy câu này.
Thật ra nghĩ tới Đằng Đạt, trong chín tháng làm bao nhiêu game tốt rồi!
Nếu so với Đằng Đạt, quả thật thành tích phòng làm việc Phi Hoàng có được trước mắt không có gì đáng nhắc đến cả.
Cũng khó trách tổng giám đốc Bùi thấy thất vọng về phòng làm việc Phi Hoàng.
Hoàng Tư Bác hơi xấu hổ, nói: “Thế… tổng giám đốc Bùi, ngươi cảm thấy phòng làm việc Phi Hoàng nên thử mảng phim điện ảnh chính thức rồi sao?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng vậy. Video ngắn cũng quay rồi, phim tài liệu cũng quay rồi, năng lực của nhân viên và đạo diễn cũng không có vấn đề gì, còn do dự gì nữa?”
Hoàng Tư Bác cau mày: “Ặc… ngân sách không đủ?”
Bùi Khiêm khẽ cười: “Ngân sách ít thì quay phim vốn ít thôi, nếu thiếu tiền thật thì có thể nói với ta, có gì đâu?”
Hoàng Tư Bác hơi khó xử: “Cái này… thật ra ngân sách chỉ là nguyên nhân nhỏ thôi…”
“Tổng giám đốc Bùi, không phải ta quá bảo thủ. Quan trọng là quay video ngắn và quay phim điện ảnh vốn không giống nhau!”
Hoàng Tư Bác bắt đầu thuyết giảng chuyên môn cho Bùi Khiêm nghe.
“Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi” dài khoảng mấy phút, “Một ngày của nhà phát minh lớn” dài hơn xíu, nhưng cũng chỉ có mười mấy phút thôi, tập dài nhất cũng chỉ có nửa tiếng.
Nhưng nếu quay cả bộ phim điện ảnh chính chuyên thì phải chiếu ở rạp chiếu phim, kiểu gì cũng phải chín mươi phút.
Nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là dài gấp đôi mà thôi, nhưng thực tế thì khác biệt rất lớn.
Một video ngắn mấy phút hoàn toàn có thể chắp nối những chương trình ngắn gây cười lại với nhau, cả câu chuyện có thể hỗn loạn, lan man, miễn có thể khiến khán giả cười là xem như thành công rồi.
Nhưng đối với một bộ phim điện ảnh chín mươi phút mà nói thì khiến khán giả cười thôi là không đủ.
Muốn quay được một bộ phim điện ảnh xuất sắc, câu chuyện phải hoàn chỉnh, khống chế được cảm xúc của khán giả, khó hơn quay video ngắn nhiều.
Chỉ có vài chỗ gây cười, vốn không giữ nổi dư luận tốt về phim điện ảnh.
Rất nhiều bộ phim điện ảnh quay dựa vào độ hot của phim mạng đều flop vì đội ngũ sản xuất vốn không đủ thực lực để quay ổn thỏa phim điện ảnh, chỉ giải nghĩa đơn giản phim điện ảnh là “video ngắn trên mạng phiên bản kéo dài” nên mới gặp thảm cảnh tan tác.
“Bởi vậy, tổng giám đốc Bùi à, muốn quay phim điện ảnh chính chuyên thì nguy hiểm quá lớn!”
“Không nắm chắc trăm phần trăm, tốt nhất là đừng mạo hiểm.”
“Chí ít phải có một kịch bản tốt đã chứ?”
Hoàng Tư Bác nói hết sức nghiêm túc.
Bùi Khiêm cũng trầm mặc.
Xem ra Hoàng Tư Bác này rất cẩn trọng!
Nhưng nếu nói thế này thì Bùi Khiêm càng muốn quay!
Tổng giám đốc Bùi để ý tỷ lệ thất bại cao của thứ này mà!
Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, tổng giám đốc Bùi là một người vô cùng nhân từ, đã là chuyện vô cùng nguy hiểm, dễ thất bại, thì cái nồi này không thể để Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách đội được.
Người ta nói, ta không vào địa ngục thì ai vào.
Đương nhiên nồi này sẽ do tổng giám đốc Bùi tự đội!
Bùi Khiêm suy xét một lát, nói: “Đã vậy thì bộ phim điện ảnh này sẽ do Đằng Đạt đầu tư, kịch bản ta sẽ nghĩ cách, ngươi và đạo diễn Chu Tiểu Sách chỉ cần phụ trách quay chụp là được rồi.”
Vậy thì khi phim điện ảnh thất bại, nồi cũng do tổng giám đốc Bùi đội, lỗ cũng là lỗ tiền của Đằng Đạt, sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái của nhân viên phòng làm việc Phi Hoàng.
Hoàng Tư Bác sững sờ, vội nói: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi hiểu lầm rồi. Không phải ta sợ đội nồi, chỉ vì…”
Bùi Khiêm mỉm cười khoát tay: “Ta biết.”
“Bây giờ ngươi là CEO của phòng làm việc Phi Hoàng, phải phụ trách dự án dưới trướng mình, dùng hết khả năng để đánh giá nguy hiểm, đảm bảo lợi nhuận của phòng làm việc, cái này đúng.”
“Ngươi có thể nghĩ nhiệm vụ quay lần này là cơ hội tôi luyện, cũng xem như cho phòng làm việc Phi Hoàng con đường tiến quân vào lĩnh vực phim điện ảnh.”
Hoàng Tư Bác nước mắt lưng tròng.
Cảm động!