Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484. Kịch Bản Hoàn Hảo Vạn Độc Quy Tông! (2)

Chương 484. Kịch bản hoàn hảo vạn độc quy tông! (2)
Chương 484. Kịch bản hoàn hảo vạn độc quy tông! (2)

Hắn có thể nhìn ra được, tổng giám đốc Bùi lo rằng một khi phòng làm việc Phi Hoàng thất bại sẽ đả kích đến lòng tin của mình và đạo diễn Chu Tiểu Sách, cho nên chủ động đầu tư, gánh vác nguy hiểm thất bại!

Dù cuối cùng mảng phim điện ảnh thành công hay thất bại, chắc chắn phòng làm việc Phi Hoàng cũng sẽ có nhiều trải nghiệm tích lũy trong quá trình quay chụp, nhanh chóng phát triển phòng làm việc.

Hoàng Tư Bác có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cảm thấy cảm ơn tổng giám đốc Bùi nhiều quá thì hơi thái quá.

Cuối cùng muôn ngàn lời nói hóa thành một câu cảm ơn.

“Thế thì nghe theo sắp xếp của tổng giám đốc Bùi vậy, phòng làm việc Phi Hoàng nhất định sẽ phối hợp thật tốt, hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ này!”

“Với lại, tổng giám đốc Bùi. Phòng làm việc Phi Hoàng cũng không thể để ngươi vất vả không được, bọn ta sẽ trích một trăm nghìn mua kịch bản của ngươi, không nhiều, nhưng đây là tâm ý của bọn ta, ngươi đừng từ chối.”

Hả? Bỏ ra một trăm nghìn mua kịch bản?

Vốn dĩ Bùi Khiêm chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng nghe con số một trăm nghìn này thì có tinh thần hẳn.

“Được!”

“Hai ngày nữa ta sẽ đưa bản thảo kịch bản cho ngươi!”

Còn có niềm vui ngoài ý muốn nữa!

Trước kia quay “Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi” đã có việc tương tự rồi, Bùi Khiêm được mời làm diễn viên, “ta diễn chính ta” kiếm được mớ tiền.

Mà lần này Bùi Khiêm lại phát hiện ra con đường kiếm tiền mới!

Làm biên kịch!

Giá biên kịch trên thị trường chênh lệch rất lớn, đa số nhuận bút biên kịch một tập được sáu số, mà mấy biên kịch mới thì nhuận bút có thể tầm mấy nghìn, chục nghìn đồng thôi, còn phải chỉnh sửa ngày đêm.

Nhuận bút một trăm nhìn này chắc thuộc phạm vi hợp lý trong quy định hệ thống, không tính là cố ý chiếm quỹ hệ thống.

Mà đối với Bùi Khiêm, hắn cũng không cần viết kịch bản quá chi tiết, chỉ cần đưa ra ý tưởng là được rồi!

Tóm lại là hoàn hảo!

Hai người nói thêm vài câu, Hoàng Tư Bác đứng lên tạm biệt.

Sau khi quyết định sẽ chính thức quay phim điện ảnh, thái độ làm việc của Hoàng Tư Bác cũng nhiệt tình hẳn lên.

Sau khi về đến phòng làm việc Phi Hoàng, hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm, gấp rút nhất là phải bổ sung nhân sự.

……

Sau khi Hoàng Tư Bác đi, Bùi Khiêm mở file lên, bắt đầu viết kịch bản.

Bùi Khiêm hoàn toàn không biết gì về kịch bản phim điện ảnh hết.

Nhưng vì một trăm nghìn tiền bản thảo này, thế thì chắc chắn phải sắp xếp sao cho thật thỏa đáng.

Cũng không cần nghĩ sẵn trong đầu, mở file làm luôn!

“Đầu tiên là xác định đề tài!”

Bùi Khiêm gõ bốn chữ “khoa học huyễn tưởng” lên văn bản mà không hề do dự.

Đề tài khoa học viễn tưởng tốn rất nhiều tiền, dễ bị mắng, có nhiều phim, vô cùng phù hợp với hướng đi phòng vé flop.

Chọn đề tài là khoa học viễn tưởng xong là thành công một nửa rồi!

Kế tiếp là dàn ý khái quát câu chuyện.

Nửa tiếng sau.

Trên văn bản vẫn chỉ có hai từ “khoa học viễn tưởng”.

Bùi Khiêm im lặng thở dài, hình như bản thân vốn không hợp làm việc này…

Hắn vốn định tùy tiện viết một câu chuyện rác rưởi xúc phạm IQ khán giả, nhưng đến khi viết thật mới phát hiện muốn viết một câu chuyện rác rưởi cũng không dễ đến thế…

Lúc này Bùi Khiêm vô cùng hy vọng mình có thể nhớ đến cốt truyện nào đó tệ hại.

Đáng tiếc, Bùi Khiêm thật sự không phải một người mê phim, trải nghiệm về phim của hắn vô cùng ít ỏi.

Với lại hắn vô cùng ghét phim rác, trước giờ không xem, chỉ cần phim có danh tiếng thấp sẽ không mua vé.

Cho nên bản thân Bùi Khiêm không nhớ nổi tình tiết cụ thể của những phim rác kia, đương nhiên bây giờ cũng không có tư liệu.

Hắn cứ viết một dòng rồi lại xóa một dòng, cuối cùng vẫn chỉ có hai chữ “khoa học viễn tưởng” này.

Bùi Khiêm vò đầu.

“Chắc chắn viết thế này không được, phải thay đổi suy nghĩ một chút.”

“Ừm… ta có thể viết ngược!”

Bùi Khiêm đột nhiên nhớ ra cách hay.

Dù quay phim điện ảnh, viết hay làm game, cốt lõi của chúng đều giống nhau.

Muốn quay ra một bộ phim hay, điều quan trọng nhất là phải xác định khán giả thích xem gì.

Thế ngược lại, muốn quay một bộ phim nát thì chẳng phải chỉ cần quay nội dung mọi người không thích xem là được rồi sao?

Nhiều cốt truyện phim rác có lỗ hổng khiến người ta xem mà mơ màng buồn ngủ, đây là ý hay, nhưng lại không có tính khả thi.

Bây giờ điều quấy nhiễu Bùi Khiêm chủ yếu là tình tiết cụ thể của phim điện ảnh này.

Xác định tình tiết cụ thể trước, sau đó thêm chút cẩu huyết vào kịch bản là có thể có được hiệu quả tình tiết có lỗ hổng, khiến người ta buồn ngủ.

Thế tình tiết thế nào mới khiến người ta ghét?

Bùi Khiêm không khỏi nghĩ đến một khái niệm trên mạng.

Điểm độc!

Điểm độc là tình tiết khiến độc giả cảm thấy khó chịu, ví dụ nịnh hót chính là điểm độc.

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm vô cùng hài lòng viết một dòng dưới “khoa học viễn tưởng”: “Nam chính là một tên lụy tình.”

Người ta nói, lụy tình không có kết cục tốt.

Nếu như cuối cùng nam chính có thể thành công tán được nữ chính, thế thì độc tính của câu chuyện này chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Thế nên Bùi Khiêm viết thêm dòng nữa: “Lụy tình mãi đến cuối cùng lại chẳng có được gì.”

Hắn ngẫm nghĩ, hình như tình tiết này chưa đủ dữ dội.

“Nam chính bị cắm sừng.”

“Con không phải con ruột hắn.”

“Nam chính muốn nuôi đứa con này nhưng đứa con này vô cùng ghét hắn.”

“Sau hàng loạt công kích, nam chính sụp đổ, quyết định trả thù xã hội.”

Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, thấy không hợp: “…Không được, nam chính không thể trả thù xã hội, dù sao thì hắn cũng là một tên hèn.”

Bùi Khiêm không muốn quay phim này thành phim điện ảnh siêu anh hùng, như kiểu “hiệp sĩ bị cắm sừng”, nhưng lỡ như bất cẩn được nước ngoài khen, thế thì lớn chuyện.

“Sau một loạt công kích, nam chính sụp đổ, quyết định tự sát.”

Bùi Khiêm vẫn cảm thấy không ổn lắm: “Ừm… nếu tự sát thì cuối cùng tình tiết lại đi trên lối mòn bi kịch truyền thống, cũng không hợp.”

“Nam chính bứt rứt như vậy cả đời.”

Bùi Khiêm lại nghĩ: “Hình như cũng không ổn lắm, bình thản quá đỗi. Tốt nhất là lúc kết thúc, cho nam chính chút hy vọng nhỏ khổ tận cam lai, rồi lại dập tắt một cách vô tình.”

Hết chương 484.
Bình Luận (0)
Comment