Nhưng cụ thể là hy vọng nhỏ gì, bị dập tắt thế nào?
Tạm thời Bùi Khiêm chưa có suy nghĩ nào ổn.
Nhưng hắn cũng không vội, hai ba ngày có thể viết xong kịch bản này là được.
Ngay lúc định đóng file, Bùi Khiêm lại nghĩ ra gì đó, lại in đậm hai từ “khoa học viễn tưởng”.
Không thể quên đây là đề tài khoa học viễn tưởng.
Để có thể bỏ thêm chút tiền vào đạo cụ, nhất định phải thể hiện được vài yếu tố khoa học viễn tưởng trong câu chuyện.
Đương nhiên, cụ thể thể hiện mấy yếu tố khoa học viễn tưởng như thế nào…
Ngày mai rồi tính.
Bùi Khiêm hài lòng đọc lại dàn ý tình tiết từ đầu đến cuối một lượt, suýt nữa trúng độc chết rồi!
Kịch độc, chắc chắn là kịch độc!
Mấy tình tiết này, quả thật có thể nói là vạn độc quy tông, điểm độc không ít.
Lúc này chỉ cần làm phong phú cốt truyện một chút, bọc vỏ ngoài khoa học viễn tưởng, thêm chút cẩu huyết cho tình tiết…
Đủ sống rồi!
“Ài, ta quả là một nhân vật phản diện.”
Bùi Khiêm cảm thấy hình như mình rất có thiên phú trong việc quay phim rác!
Đáng ra hắn nên gia nhập ngành phim điện ảnh sớm hơn mới phải!
Sau khi tạm thời hoàn thành dàn ý của kịch bản, Bùi Khiêm cảm thấy vô cùng hài lòng.
Dựa vào tiến độ này, ngày mai là thêm những chi tiết cụ thể nữa là có thể ném cho đám người Hoàng Tư Bác.
“Được rồi, nhiệm vụ công việc hôm nay cũng hoàn thành sương sương rồi, nghỉ ngơi một lát!”
Bùi Khiêm mở Ailidao theo thói quen, chuẩn bị bắt đầu cày phim.
Xem chưa bao lâu thì bên ngoài văn phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu lên nhìn thử, là trợ lý Tân.
“Tổng giám đốc Bùi, hòm thư điện tử của công ty chúng ta sắp đầy rồi, bây giờ nhân viên của bộ phận nhân sự đang bận rộn sàng lọc, sắp xếp, nhưng vì người nộp CV nhiều quá, nên cần lập ra tiêu chuẩn sàng lọc ngay.”
Trợ lý Tân nhìn Bùi Khiêm, ý trên mặt chữ là “tiêu chuẩn sàng lọc này chỉ có ngươi mới có thể quyết định.”
Bùi Khiêm: “???”
Trên mặt tổng giám đốc Bùi đang chuẩn bị vui vẻ cày phim đầy vẻ bất ngờ.
Hòm thư điện tử đầy?
Sao có thể?
Tổng giám đốc Bùi có tính cảnh giác cực cao đột nhiên đánh hơi thấy mùi bất ổn.
Hắn vội mở hòm thư điện tử doanh nghiệp của công ty trên máy tính của mình ra, phát hiện quả nhiên số mail chưa đọc trong hòm thư rất nhiều, số “999+” màu đỏ trên đó vô cùng chói mắt!
“Thế này… là sao?” Bùi Khiêm sững sờ.
Trợ lý Tân mỉm cười rồi nói: “Chắc là hiệu quả từ lần phỏng vấn của nền tảng chính thức và bức thư ngủ của ngươi.”
“Ngươi đi xem thử hotsearch Weibo là biết.”
“Nhưng bây giờ nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải đưa ra tiêu chuẩn sàng lọc. Dù sao thì nhiều CV như vậy, nếu phải sắp xếp phỏng vấn hết thì chắc chắn không đủ nhân sự.”
Bùi Khiêm rơi vào trạng thái sững sờ tạm thời, trầm mặc trong chốc lát, sau đó phất tay: “Được, ngươi ra ngoài trước đi, ta nghĩ xong sẽ gọi ngươi.”
Trợ lý Tân gật đầu, lui ra ngoài.
Bùi Khiêm cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, tuyệt đối không phải vấn đề đưa ra tiêu chuẩn sàng lọc là có thể giải quyết, vội vàng mở Weibo ra.
Kết quả vừa thấy danh sách hotsearch, chủ đề đứng thứ bảy là #Thư nội bộ Đằng Đạt#!
“Chuyện gì thế này?”
“Rõ ràng ta đăng trong mạng nội bộ mà, sao lại lên hotsearch Weibo rồi?”
Vốn dĩ Bùi Khiêm sắp quên chuyện này rồi.
Ban đầu hắn đăng thư nội bộ này để cổ vũ nhân viên của mình lười biếng hơn, ăn không ngồi rồi nhiều hơn, giảm bớt gánh nặng thua lỗ cho hắn.
Kết quả sau khi đăng lên mạng nội bộ lại có hiệu quả bình thường, còn có nhiều nhân viên tâng bốc điên cuồng, khiến tổng giám đốc Bùi vô cùng thất vọng.
Bởi vậy Bùi Khiêm không để ý chuyện này.
Nào ngờ, lúc thấy bức thư này lần nữa thì nó đã lên hotsearch Weibo rồi!
Bùi Khiêm vội mở ra, phát hiện thư nội bộ của mình đã thành tấm ảnh chụp cuộn màn hình, được cư dân mạng chia sẻ như điên.
Bùi Khiêm xem thảo luận của cư dân mạng thử, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Ta không nhìn lầm đâu nhỉ, đây thật sự là thư nội bộ của sếp nào đó đăng sao?”
“Không thể tin lời tư bản nói… Ể? Sao khác kịch bản trong tưởng tượng của ta vậy?”
“Ta cảm động khóc luôn, nào có ông chủ tốt như vậy? Cho ta vào với!”
“Đây là thư nội bộ của Đằng Đạt hả? Xin hỏi Đằng Đạt còn tuyển nhân viên không? Lương thấp ta cũng muốn đi!”
“Mọi người đừng bị lừa, ta thấy đây chỉ là hình thức tuyên truyền thôi! Cho dù thư nội bộ này là thật thì hơn hơn năm mươi phần trăm cũng là để xây dựng hình tượng!”
“Nhưng bạn ta là nhân viên của Đằng Đạt, đãi ngộ phúc lợi của Đằng Đạt thật sự khiến người ta phải ghen tị, thật đấy!”
“Có người nói đây là xây dựng hình tượng? Thế thì xin ông chủ mấy công ty khác cũng xây dựng vậy đi! Các ngươi cũng có thể xây dựng hình tượng, cũng có thể tuyên truyền, dám đăng một thư nội bộ thế này không?”
“Ấy, mọi người có phát hiện không, hình như bức thư ngỏ này dựa vào bức thư ‘làm việc chăm chỉ mới có cuộc sống tốt hơn’ trước đó thì phải!”
“Thật luôn, còn trái ngược hoàn toàn? Cố ý trào phúng sao?”
“Trời má, có hiệu quả rồi, ta thành fan của ông chủ này rồi!”
“Vãi, khỏi nói nhiều, ta nộp CV cho Đằng Đạt đây!”
Phản ứng của cộng đồng mạng tấu hề trên Weibo thật sự quá nhiệt liệt, khiến Bùi Khiêm không theo kịp.
Lúc thư nội bộ này đăng trong mạng nội bộ cũng dẫn đến vài phản ứng, nhưng vốn không hot đến mức này.
Tuy cũng được ghim lên đầu trên diễn đàn nội bộ, mỗi ngày đều có phản hồi mới, nhưng sau đó đa số nhân viên đều như chỉ bị kích thích chốc lát, rồi mọi chuyện cũng qua đi.
Vì có thể trên diễn đàn nội bộ đều là nhân viên của Đằng Đạt, mấy nhân viên này đã quen với phúc lợi hậu hĩnh của Đằng Đạt từ lâu rồi.
Bởi vậy, tuy mọi người thấy thư nội bộ này cũng rất mới mẻ, nhưng cũng không cảm động quá, dù sao thì mọi người cũng biết tổng giám đốc Bùi là ông chủ tốt thế nào.
Nhưng lên Weibo thì tình hình chợt trở nên bất ổn!
Cư dân mạng tấu hề chưa từng thấy công ty thần tiên thế này, ông chủ thần tiên thế này bao giờ đâu?