Sau đó, lúc phỏng vấn sẽ do các bộ phận phỏng vấn chéo, để người ngoài ngành phỏng vấn người trong ngành, tỷ lệ chọn ra nhân tài kiệt xuất thấp hẳn.
Cuối cùng, kiểm tra độ phù hợp với tinh thần Đằng Đạt có thể chọn ra mấy người tạm bợ. Mấy người một lòng chiến đấu vì công việc thì bồi thường cho bọn họ rồi đá đi, vừa tốn tiền lại còn đảm bảo an toàn cho cương vị.
Quả thật quá hoàn hảo!
Đương nhiên, tiêu chuẩn này cũng không đạt đến mục tiêu cuối cùng của Bùi Khiêm.
Nhưng hắn cũng không thể làm cháy quá, không thể viết trong tiêu chuẩn tuyển dụng là “du thủ du thực” được.
Điều này vẫn năm trong phạm vi quy tắc cho phép, là quá trình tuyển dụng tổng giám đốc Bùi hài lòng nhất.
Chẳng mấy chốc Hác Vân đã ghi chép xong xuôi, trên sổ tay chi chít tận mấy trang.
Bùi Khiêm hài lòng gật đầu, nói: “Thế đi, nhiệm vụ chủ yếu của bộ phận nhân sự sắp tới là nhanh chóng cân đối các bộ phận, sắp xếp quá trình phỏng vấn này thật ổn thỏa.”
“Bao gồm chọn địa điểm thế nào, các bộ phận có bao nhiêu vị trí, sắp xếp thời gian thi.”
“Cần dùng tiền cứ nói, đừng sợ tốn tiền!”
“Ví dụ như báo danh, nếu cảm thấy sàng lọc CV quá phiền phức, bỏ tiền ra làm một website tuyển dụng chuyên nghiệp, trí tuệ hóa toàn bộ các bước như thực hiện báo danh, in thẻ dự thi...”
“Nhấn mạnh lần nữa, đừng sợ tốn tiền!”
“Nhân tài là nền tảng phát triển của doanh nghiệp, đây là cơ chế tuyển chọn nhân tài lâu dài, bây giờ mất công, nhưng lại có lợi cho sau này, hiểu không?”
Hác Vân gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, hiểu rồi!”
Nàng dừng lại, phát hiện vẫn còn một câu hỏi: “À, tổng giám đốc Bùi, thế lương cụ thể thế nào, quyết định ở vòng nào?”
“Cần phải ép lương không?”
Theo quy định của công ty bình thường, lúc tuyển dụng sẽ ép lương trong quá trình phỏng vấn.
Đây là cách thường dùng giúp đa số các công ty giảm chi.
Nhưng bây giờ hình như quá trình tuyển dụng của tổng giám đốc Bùi không có khâu này?
Bùi Khiêm nghiêm túc nói: “Chuyện như ép lương thế này không phù hợp với văn hóa công ty của Đằng Đạt!”
“Ứng cử viên đã trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, kinh nghiệm dày dặn, chứng tỏ hắn là nhân tài chúng ta cần.”
“Đối với nhân tài, đương nhiên phải xông xáo chứ sao có thể ép lương?”
“Vì mấy trăm đồng một tháng mà khiến nhân tài không vui, cuộc sống không ổn định, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, chẳng phải người chịu thiệt hại là công ty chúng ta sao?”
“Cho lên, không thể ép lương!”
“Để ứng cử viên tự đưa ra tiêu chuẩn lương rồi hạ giá, đó là trò lừa lọc dối trá!”
“Chúng ta cứ dựa vào tiêu chuẩn tương đối cao của ngành để trả tiền, nhất định phải đảm bảo mức lương Đằng Đạt đưa ra có sức cạnh tranh. Đợi nhân viên qua được bài kiểm tra độ phù hợp với tinh thần Đằng Đạt thì nâng mức lương một lần.”
“Chỉ khi đủ tiền rồi, nhân viên mới có thể tận tâm làm việc cho Đằng Đạt!”
Một lời nói của tổng giám đốc Bùi, mười năm đèn sách như thành công cốc.
Hác Vân cảm thấy những kiến thức quản lý HR trước đó mình học đều cho chó ăn cả rồi, không ăn nhập gì với yêu cầu của tổng giám đốc Bùi!
Nhưng nói đi phải nói lại, đây chính là Đằng Đạt, đây chính là tổng giám đốc Bùi!
Tổng giám đốc Bùi luôn là người không làm theo lẽ thường, rõ ràng trên khía cạnh quản lý nhân tài cũng có lý luận độc đáo của riêng mình.
Hác Vân gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, chuyện này cứ giao cho bộ phận nhân sự, nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt!”
Hác Vân nhận nhiệm vụ khiêu chiến cấp sử thi lâu dài từ NPC mới, hừng hực ý chí chiến đấu rời khỏi đó.
Bùi Khiêm nghỉ một lát rồi tiếp tục bận rộn với kịch bản phim điện ảnh.
……
Thứ ba, ngày 2 tháng 11.
Mười giờ rưỡi sáng, Bùi Khiêm đến công ty đúng giờ, mở máy tính lên, mở file chỉnh sửa kịch bản máy tính lần cuối.
Hắn tranh thủ chỉnh xong kịch bản trong hôm nay, gửi cho đám người Hoàng Tư Bác.
Chịu thôi, tổng giám đốc Bùi làm việc sấm rền gió cuốn như vậy đấy.
Dựa trên cơ sở dàn ý cốt truyện trước đó, Bùi Khiêm tiếp tục hoàn thiện vài chi tiết.
Chi tiết càng nhiều, khả năng Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách xuyên tạc ý đồ của mình càng thấp.
Đầu tiên là phải thêm chút nguyên tố khoa học viễn tưởng.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, tốt nhất là không nên thêm vào những nguyên tố khoa học viễn tưởng quá phức tạp, quá bình thường.
Giống như mấy chiến hạm không gian, du hành thời không gì đó, tốt nhất là đừng làm.
Vì sao vậy?
Bởi vì Bùi Khiêm định đốt thật nhiều tiền, lỡ như hiệu ứng đặc biệt đẹp quá, khán giả cảm thấy “chỉ cần xem hiệu ứng đặc biệt cũng đáng tiền vé”, thế thì biết làm sao.
Đã tiêu tiền làm hiệu ứng đặc biệt mà không để cho tác giả thấy cảnh hoành tráng, đây mới là điều tổng giám đốc Bùi muốn cuối cùng.
Yếu tố như du hành thời không thì không làm là tốt nhất, vì kịch bản Bùi Khiêm viết chưa hoàn chỉnh, sợ là hai tên bổ não là Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách lại thay đổi kịch bản hoàn toàn.
Đề tài du hành thời không này khá hợp để mấy tên bổ não kia phát huy, Bùi Khiêm không yên tâm.
Mà hắn cũng không muốn xuất hiện kịch bản thần thánh kiểu phim điện ảnh từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta “ta cắm sừng bản thân ta, ta ngủ với ta, ta giết chết ta, ta gả cho ta”.
Bởi vậy Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, tốt nhất là treo đầu dê bán thịt chó, vỏ bọc là khoa học viễn tưởng nhưng không quay cảnh hoành tráng của mấy bộ khoa học viễn tưởng, chỉ quay sinh hoạt ngày thường cực kỳ nhàm chán.
Đến lúc tuyên truyền sẽ tuyên truyền là “tác phẩm khoa học viễn tưởng quốc gia”, “tình tiết động lòng người”, “hiệu ứng đặc biệt hoành tráng”… kéo tâm lý mong đợi của khán giả lên cao.
Để khán giả vào rạp xem thì không có hiệu ứng đặc biệt hoành tráng, cũng không có cảnh mát mắt, thậm chí yếu tố khoa học viễn tưởng cũng cực kỳ hiếm hoi, chỉ là một câu chuyện hiện đại đội lốt khoa học viễn tưởng.
Không những vậy mà cốt truyện này còn khiến người ta muốn phát điên.
Tức gần chết!
Khán giả tức giận nhất định sẽ hô hào đòi “trả vé” nhỉ?
Về việc tình tiết cụ thể làm thế nào để cho người ta tức thì đây cũng là nội dung Bùi Khiêm suy nghĩ tỉ mỉ.