Những trước đó phải xử lý ổn thỏa mọi chuyện bên công ty đã.
Kết toán lần này có chu kỳ năm tháng, trông có vẻ không ngắn, nhưng thời gian cũng không rộng rãi gì cho cam.
Vì những việc Bùi Khiêm định làm trong chu kỳ này, gồm có quay phim điện ảnh, làm điện thoại... đều tốn thời gian.
Nói về phim điện ảnh, tuy nội dung tương đối đơn giản, hiệu ứng đặc biệt cũng không nhiều, nhưng chí ít cũng phải lên kế hoạch chuẩn bị một tháng, quay hai tháng, một tháng cắt ghép, hậu kỳ, cuối cùng miễn cưỡng công chiếu trước kết toán.
May thay sau khi nâng cấp hệ thống lên 2.0 thì được thêm một phúc lợi, cho phép mỗi chu kỳ có một dự án chưa ra mắt.
Ví dụ như phim điện ảnh, nếu chu kỳ này chưa quay xong cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết toán, có thể dời đến chu kỳ sau.
Trước kết toán kỳ sau phải ra mắt.
Nhưng đối với Bùi Khiêm mà nói, có thể hoàn thành trong chu kỳ này thì tốt nhất cứ hoàn thành trong chu kỳ này.
Phúc lợi này của hệ thống vẫn đảm bảo không thấp hơn mức thấp nhất, nếu lúc nào cũng nghĩ tới điều này, cố ý kéo dài dự án nào đó, vậy thì cuối cùng rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.
Bùi Khiêm lật sổ tay, chuyển tầm mắt sang chỗ Mã Dương.
Tuy hắn không muốn làm phiền người anh em tốt này của mình nhiều, nhưng cũng không có cách nào khác!
Người có năng lực!
Kết toán lần trước, tuy rằng quán cà phê Internet Netfish do Mã Dương phụ trách cũng hơi đâm chọt sau lưng tổng giám đốc Bùi đây, nhưng Bùi Khiêm biết rõ, đây không phải ý của Mã Dương.
Thành công của quán cà phê Internet Netfish chủ yếu là bị kéo chân bởi “Quay Đầu Là Bờ” của bản thân tổng giám đốc Bùi, Mã Dương hoàn toàn là nằm không cũng hưởng.
Mà người làm ra thương hiệu lắp ráp máy tính ROF này là Trương Nguyên, cũng không phải Mã Dương.
Cho nên lão Mã vẫn rất đáng tin, không hổ danh là nhân viên tổng giám đốc Bùi tin dùng nhất!
Những tình hình bây giờ thì ắt phải chia Mã Dương và Trương Nguyên ra rồi.
Bùi Khiêm đã xác định, chắc chắn Trương Nguyên là một tên chết tiệt, ngoài mặt có vẻ là một tay to ở Tieba, nhưng ý tưởng gần đây của hắn đã có vấn đề rồi.
Để hắn tiếp tục dụ lão Mã nữa thì e rằng tình huống sẽ vô cùng không ổn.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, hoặc là để lão Mã phụ trách nghiệp vụ hiện tại, tìm việc mới cho Trương Nguyên, hoặc là để Trương Nguyên phụ trách nghiệp vụ hiện tại, tìm việc mới cho lão Mã.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy vế sau thích hợp hơn.
Vì vừa hay tổng giám đốc Bùi có hướng nghiệp vụ mới, vô cùng thích hợp để Mã Dương phát huy tài năng của mình.
Nghiệp vụ này, Bùi Khiêm giao cho ai cũng không thể yên tâm được, chỉ có giao cho Mã Dương mới yên tâm thôi!
Tổng giám đốc Bùi muốn mở một công ty đầu tư.
Thật ra hắn có suy nghĩ này từ lâu rồi, nhưng kẹt vấn đề vốn, mãi vẫn chưa thực hiện.
Trước đó, trên cơ bản quỹ của Đằng Đạt đều đổ vào lĩnh vực sản xuất, không cần biết là làm game hay cửa hàng thực thể, đều tốn bộn tiền, tiền dư trên tài khoản không nhiều.
Tính đâu ra đấy, bỏ ra ba bốn triệu, có thể ném thì ném, những không có gì thú vị, chẳng bằng mở thêm mấy quán cà phê Internet Netfish và Logistics Nghịch Phong.
Nhưng bây giờ, tác dụng phụ của việc tiêu tiền vội ở chu kỳ trước sớm muộn gì cũng đến, chỉ dựa vào cách bình thường để tiêu tiền thì không ổn.
Cho nên Bùi Khiêm nghĩ, hay là mở một công ty đầu tư.
Tuy hắn không tình nguyện lắm.
Đầu tư mạo hiểm đầy rẫy nguy hiểm, nhưng một khi thành công thì lợi nhuận thu được cũng vô cùng khủng khiếp.
Bùi Khiêm rất có ý thức về vận may của mình, chỉ dựa vào tài trước đó làm mấy game rác cũng có thể kiếm được tiền, làm đầu tư thì phỏng chừng lãi mất cả quần.
Nhưng bây giờ tên đã lên dây, không thể không bắn, Bùi Khiêm chỉ dựa vào bản thân để tiêu quỹ hệ thống này thì đã lực bất tòng tâm, cần lắm sự trợ giúp của người khác.
Cho nên, tổng giám đốc Bùi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể không tình nguyện mà mở công ty đầu tư này thôi.
Về việc vì sao không thể tự quản lý…
Một là vì công việc của tổng giám đốc Bùi bận rộn, lĩnh vực khác cũng cần hắn đích thân giám sát, nếu tự phụ trách hết việc đầu tư, thế thì có thể mấy nghiệp vụ khác sẽ điên cuồng đâm sau lưng hắn.
Mặt khác, tổng giám đốc Bùi hơi nghi ngờ ánh mắt mình rồi.
Cho nên, giao cho lão Mã vẫn khá ổn.
Hắn không mong lão Mã làm bay sạch vốn, chỉ cần như bình thường, lỗ chút đỉnh cũng đã đạt được mục đích của tổng giám đốc Bùi rồi.
…….
Ngày 3 tháng 10.
Quán cà phê Internet Netfish.
“Anh Khiêm, dựa vào ngươi đó, mau mau mau…”
Mã Dương nhìn màn hình của Bùi Khiêm, gào sôi nổi hơn ai hết.
Nhưng thấy trên màn hình xuất hiện hai chữ “thất bại” to đùng, Bùi Khiêm chỉ có một cảm giác, đó là không nói lên lời.
Trong đợt chiến đấu cuối cùng, tổng giám đốc Bùi gánh còng lưng, đồng đội phế thì toàn đám hiến mạng cho đối thủ, kết quả tạo thành tình huống bốn đánh một như mới nãy.
Mã Dương không phải người đầu tiên lao lên hiến mạng, hắn là người cuối cùng.
Vốn dĩ, nếu Mã Dương sống, hắn và tổng giám đốc Bùi phối hợp trên cao, hai đánh bốn vẫn có hy vọng.
Nhưng mà Mã Dương cũng đi rồi, Bùi Khiêm trong tình huống một đánh bốn, cố hết sức cũng chỉ có thể giết hai người, chỉ có thể bất lực nhìn căn cứ nổ tung.
“Ài, tiếc quá anh Khiêm, lại lần nữa!”
Mã Dương nói muốn đánh trận mới.
Bùi Khiêm vội ngăn hắn lại: “Khoan đã, ta có chuyện nói với ngươi!”
“Ờ, được.” Mã Dương hơi tiếc đóng “Thần Khải”.
Hôm nay Bùi Khiêm đến quán cà phê Internet Netfish, vốn để dặn dò Mã Dương chuyện của công ty đầu tư.
Sau khi đến thì vừa hay ngứa tay, lập đội với Mã Dương.
Kết quả, thật sự không kéo được!
Tuy chơi game thua rất tức giận, nhưng Bùi Khiêm cảm thấy chuyện này chín bỏ làm mười được.
Suy nghĩ theo hướng tiêu cực thì Bùi Khiêm chơi game thua.
Thế nhưng suy nghĩ theo hướng tích cực thì Bùi Khiêm đã xác định được lão Mã vẫn là lão Mã, vẫn đáng tin lắm!
Hai người đến khu nghỉ ngơi, Bùi Khiêm cũng gọi Trương Nguyên sang.